Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 638



Chương 638

“Dì Tuyết… Thời gian qua cô luôn tùy tiện giờ phút này mắt cô đỏ lên: “Sao dì lại gây như vậy? Dì phải ăn thật ngon.”

“Ừ, bé ngoan, bé ngoan.” Đặng Mai Tuyết vỗ nhẹ tay cô nói: “Dì Tuyết sẽ như vậy, con cũng vậy phải nhìn về phía trước, đừng giống như dì Tuyết, cả đời này con sẽ không thoát ra được đâu.”

Đỗ Thanh Hoa đau khổ đến mức nghiêng người ôm bà ta vào lòng nói: “Dì Tuyết, con rất kính trọng dì.”

“Mẹ!”

Giọng nói của Trịnh Hoàng Bách và Hà Mộc Y vang lên cùng một lúc, nếu nghe kỹ thì có thể phát hiện ra họ đang khó chịu.

“Có chuyện gì à?’ Đặng Mai Tuyết nói bằng giọng thờ ơ: “Hai người không chờ ở bên kia mà đi sang chô tôi làm gì?”

“Mẹ, hôm nay là ngày thành hôn của con và Hoàng Bách, cả đời chỉ có một lần thôi.” Mặc dù giọng nói của Hà Mộc Y rất dịu dàng nhưng vẫn đủ lực: ‘Mong mẹ giữ mặt mũi cho chúng con.”

“Mặt mũi cái gì?” Đột nhiên Đặng Mai Tuyết nở một nụ cười lạnh lùng: “Mộc Y à, cô còn trẻ, đến tuổi của tôi thì cô mới hiểu.”

“Mẹ à.” Trịnh Hoàng Bách mở lời: “Mẹ nói chuyện gì vui vẻ một chút đi ạ.”

“Hôm nay là ngày lành tháng tốt, chồng đàn vợ ca, thật đáng chúc mừng.” Đỗ Thanh Hoa nói lớn: “Nghe có lọt tai không? Vẫn chưa được thì nói với tôi.

Cô ấy nói xong thì dìu Đặng Mai Tuyết ngồi xuống ghế: “Dì cứ coi như đang xem hài đi, ăn ngon uống say một chút.”

Hà Mộc Y siết chặt tay thành hình nắm đấm, cô ta nhìn Đỗ Thanh Hoa và Đặng Mai Tuyết bằng ánh mắt căm hận rồi kéo Trịnh Hoàng Bách rời đi. Sau khi xoay người rời đi, Trịnh Hoàng Bách vân quay lại nhìn Đỗ Thanh Hoa một cái thật sâu nhưng chẳng ai biết cái nhìn ấy của anh ta có ý nghĩa gì.

Trân Nam Phương đang định vươn tay ra đẩy đẩy bạn mình thì một bóng dáng xuất hiện trước mặt cô khiến cô ngẩn ra mấy giây rồi mới kịp phản ứng: “Hoàng Phong?”

Đôi mắt của Trịnh Hoàng Phong không còn trong veo như ngày xưa nữa nhưng vẫn dán chặt lên người cô rồi nở một nụ cười yếu ớt: “Nam Phương, đã lâu không gặp.”

Đột nhiên tay cô bị Hà Minh Viên năm thật chặt.Mật Khẩu Chương tiếp theo là 123456. MOng các bạn thông cảm cho sự bất tiện này.

“Hoàng Phong.” Đặng Mai Tuyết vẫy tay với anh ta: “Con về rồi đấy à? Con vẫn ổn đấy chứ?”

Trịnh Hoàng Phong ngồi xổm xuống đất, nhìn thẳng vào mặt bà ta rồi nói bằng giọng an ủi: ‘Mẹ không cần phải lo lắng cho con đâu, con vấn ổn mà.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.’ Đặng Mai Tuyết rất muốn khóc, có thể nhận ra bà ta đang cố gắng kiềm chế lại: “Ngồi xuống đi, con mau ngồi xuống đi.

Đi máy bay lâu vậy, con có mệt không?”

“Con không mệt mà.’ Trịnh Hoàng Phong ngồi bên cạnh Đặng Mai Tuyết rồi võ nhè nhẹ lên lưng của bà ta: ‘Sức khỏe của mẹ là quan trọng nhất, đừng nghĩ đến những chuyện khác làm gì.”

Đặng Mai Tuyết gật đầu một cái miễn cưỡng.

Chẳng mấy chốc đã có một trợ lý đi qua mời bà ta: ‘Bà chủ, buổi lễ bắt đầu rồi ạ, ông chủ mời bà qua bên đó.”

“Tôi biết rồi, tôi tới ngay đây.” Sau khi Đặng Mai Tuyết đi rồi, Trịnh Hoàng Phong lại nhìn về phía Trân Nam Phương một lần nữa. Ánh mắt anh ta dừng lại trên người cô và Hà Minh Viễn: “Khi nào Nam Phương và Minh Viễn tổ chức lễ thành hôn vậy?”

Cô không ngờ là anh ta lại hỏi câu này nên bông chốc trở nên im lặng, nhưng đồng thời cô cũng có cảm giác răng Trịnh Hoàng Phong đã thay đổi rồi.

Thay đổi hoàn toàn.

Nhưng anh ta thay đổi ở đâu thì cô lại không thể giải thích được.