Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 684



Chương 684

Hà Minh Viễn còn muốn nói gì đó nữa thì người con gái trong lòng quay đầu cảnh cáo anh: “Không được hung dữ với nó.”

Anh vần chưa kịp lên tiếng thì từ chân truyền đến cảm giác đau, trong vô thức liền buông Nam Phương ra.

Bé Thiên thuận thế nắm lấy tay cô, la lên: “Mẹt Đi thôi, ba đang chờ chúng †a về nhà đó!”

Nam Phương mặc kệ hai người đàn ông đăng sau, nhanh chóng cùng với nhóc con chạy đi.

Chỉ là không biết ai kia bởi vì câu nói của bé Thiên mà trong lòng đau đến rỉ máu “Nam Phương em không cần anh nữa sao”? Em kết hôn rồi sao? Còn có cả con của chính mình?” Hà Minh Viễn hận đến mức nắm tay lại thành quyền, anh nhất định phải bắt được người đàn ông đó rồi đánh chết.

Đến dưới chân tòa nhà thuê, trái tim Trân Nam Phương vẫn đập rất dữ dội.

Cô không hiểu tại sao vừa nãy người đàn ông đó lại khiến cô có cảm giác mãnh liệt như vậy.

Cô quen biết anh sao? Trước kia cô từng có gì đó với anh thật hả?

Hình như Trịnh Hoàng Phong gọi anh là Minh Viễn.

Minh Viễn…

“Mẹ, mẹ ở đây làm gì vậy? Mẹ đang nghĩ lại chuyện xấu hổ ban nấy sao hả?”

Bé Thiên chớp đôi mắt long lanh: “Mẹ yên tâm đi, con đã dạy dỗ chú ấy một trận rồi.”

Người đàn ông xấu xa, dám chạm vào mẹ của cậu bé, ai mà chạm vào thì trong hai mươi tư giờ sẽ đau đớn đến mức không nhúc nhích được.

“Mẹ, mẹ đâu có đâu.” Bị cậu bé nói trúng tim đen, Trần Nam Phương thấy hơi ngượng ngùng: “Sao con lại chạy đến gần công ty của mẹ hả? Trẻ con không được đi lung tung thế đâu.”

“Con biết ạ, ba bảo con đi mua thức ăn nhưng con bị lạc.” Bé Thiên nắm chặt tay cô: “May mà gặp được mẹ.”

“Anh ta để con đi mua thức ăn? Anh †a dám sai khiến con?” Trần Nam Phương nhíu lông mày lại, không vui hỏi: “Sao anh ta lại lười vậy chứ! Không biết tự đi mà mua sao?”

“Chuyện đó… con quen rồi!” Bé Thiên là một đứa trẻ lanh lợi, vô tư, thấy chuyện này không sao hết, cậu bé liếm môi một cái: “Hôm nay mẹ làm thịt xào dứa chua ngọt cho con nhé, được không?”

Cô véo khuôn mặt bầu bĩnh của cậu bé, cười gật đầu: “Đương nhiên là được, chỉ cần còn thích ăn là được.”

“Mẹ muôn năm!” Bé Thiên thỏa mãn xoa cái bụng nhỏ, càng thêm quyết tâm hơn: tuyệt đối không thể rời xa Trần Nam Phương.

Cho dù “bán” cô cho thây mình.

Về đến nhà, Trân Nam Phương đi vào bếp chuẩn bị bữa tối luôn, nhưng trong đầu cô không nhịn được nhớ đến gương mặt của Hà Minh Viễn, và cả ánh mắt đau lòng, chất chứa tình cảm của anh nữa.

“Shh… Cô ấn huyệt thái dương, đầu lại bắt đầu đau.

Nhưng dù như thế, cô vẫn không kìm chế được mà nhớ đến anh.

“Thật sự quen anh sao?” Trần Nam Phương đứng ngây ra, thân thờ nhìn nguyên liệu nấu ăn: “Anh ấy gọi tên cô một cách tình cảm như thế…

6M ức.

Ục ục ục.

“Nồi sắp cạn cháy rồi.”