Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 740



Chương 740

Nhận ra thân phận là nhờ anh hỗ trợ mới làm được!

Trần Nam Phương tất nhiên hiểu rõ, liếc mắt nhìn anh, dắt tay bé Thiên: “Việc này là nhờ có chú hỗ trợ.”

“Cám ơn chú.” Tiểu gia hỏa thoải mái nói: ‘Nhưng mà cháu không muốn gọi là chú Viễn, vẫn nên gọi là chú ba Viễn đi.”

Hà Minh Viễn cũng không so đo: “Tùy cháu.”

Trân Nam Phương cũng rất vui vẻ, chỉ cần hai người không đấu đá nhau là được, về phần xưng hô cũng có thể thay đổi.

“Lại nói cái này chú…” Hà Minh Viễn chỉ vào hình bé Thiên ở bên trong thẻ căn cước: ‘Phải tốn bao nhiêu tiền?”

“Cái này sao!” Đứa trẻ cũng đang tự hỏi, nghĩ nửa ngày mới chững chạc đàng hoàng mở miệng: “Vậy chú đưa tay chú đây, cháu bắt mạch cho chú.”

Trần Nam Phương hơi im lặng, làm sao trong một giây ngắn ngủi, lại đòi bắt mạch rồi?

Cô lắc tay châm chọc Hà Minh Viễn: “Anh lại không bị bệnh, bắt mạch gì chứ? Đối với trẻ nhỏ phải thật kiên nhãn làm bạn tốt.”

Ai lại tính toán chỉ li với một đứa nhỏ?

“Sẽ nghe theo vợ.” Anh dùng thái độ nịnh nọt, khuôn mặt đẹp trai tươi cười: “Anh sẽ bắt nó luyện tập, về sau đối với con trai của chúng ta —— “

“Thôi!” Trân Nam Phương đánh gãy lời anh định nói, người này thật sự là da mặt dày quá rồi, ở ngay trước mặt con trai lại đi nói mấy cái chủ đề này!

Quả nhiên bé Thiên nghi ngờ nhìn vào bọn họ.

“Lên xe bắt mạch đi.” Hà Minh Viên cũng không có ý định buông tha cho tiểu tử fnay, cúi người ôm chặt lấy, một tay khác khoác ở trên vai của Trần Nam Phương.

Ba người đi đến bên cạnh xe.

Lại không chú ý tới ở chỗ hẻo lánh đang có một đôi mắt hung ác đố ky nhìn vào, ánh mắt đỏ ửng.

Sau khi lên xe, bé Thiên ngồi giữa Trần Nam Phương và Hà Minh Viễn, khuôn mặt nhỏ núng nính thịt ửng đỏ, không ai biết là bởi vì cậu bé vừa mới bị ôm.

“Thế nào?” Người nào đó nhướng nhướng mày hỏi thăm: “Chú có khỏe không?”

Bé Thiên vẫn không nói chuyện, ngược lại cau mày, một lúc lâu sau mới thu tay lại: “Chú… trúng độc.”

“Cái gì?” Trần Nam Phương giật nảy mình, lập tức lại gần hỏi: “Bé Thiên con nói ai bị trúng độc cơ? Chú ấy ư? Sao chú ấy lại trúng độc được?”

Hà Minh Viễn sắc mặt vẫn bình tĩnh lạnh lùng, đồng thời nhìn chằm chăm vào tiểu tử này.

“Đúng là chú đã trúng độc!” Bé Thiên nói rất chắc chắn: “Không tin chú đi hỏi ba cháu!”

Tim của Trần Nam Phương không ngừng đập loạn, cô sẽ không tin những lời này, nhưng nhìn vào ánh mắt đen láy của bé Thiên, cô lại tin tưởng, hai loại cảm giác đan xen xé nát cô.

“Ba của cháu thật sự biết xem bệnh?” Thấy bé Thiên gật đầu, cô nhanh chóng nói: “Chúng ta mau trở về thôi, để anh ấy xem giúp anh.”

“Đồ ngốc, không cần phải vội vàng.”

Hà Viễn ôm lấy bờ vai của cô: ‘Bản thân của anh, anh rất rõ, sao em lại bị những lời này hù dọa?”

“Không phải, bé Thiên thằng bé…”

Anh nhấn vào cái mũi của cô: “Thật sự không sao cả, bây giờ đưa hai người đi ăn cơm, không thể để đói bụng đến nhà mới ăn được.”