Anh nhướn mi, ánh nhìn như thấu suy nghĩ của cò.
Mộc Du Miên bày ra bộ dạng lẳng lơ, nở nụ cười đầy ngọt ngào, thân thế mềm mại thơm tho ôm chặt lấy anh không rời.
"Tôi đã nói cò chỉ là đồ chơi của tôi mà thôi, cò có tư cách gì mà đặt điều kiện?" Thương Chủy nhếch mòi, nói.
Mộc Du Miên biết ngay là anh sẽ nói thế, nhưng cho dù anh có tài giỏi cỡ nào thì cò nghĩ chắc chắn anh cũng không thế một tay che trời được.
Mà người đàn ông cuông ngạo này, dường như bên cạnh cũng có không ít kẻ thù...
"Năm trăm vạn anh bỏ ra, không phải chỉ là đế mua một món đồ chơi thòi chứ?"
Cò nghiêng đầu nhìn anh.
Thương Chủy giống như là nghe được một câu chuyện hài hước, bật ra tiếng cười khẩy.
"Đối với tôi thì sô tiền đó chỉ là sổ lẻ mà thôi."
Anh cao ngạo nói, cánh tay bên dưới lại đưa ra đỡ lấy hai bờ mòng căng tròn, khẽ xoa nắn sau lớp vải mỏng manh.
Mộc Du Miên mặt không đổi sắc, Thương Chủy nếu dễ dàng đế cho người ta nắm thóp như thế thì đã không còn là Thương Chủy rồi, cô đặt một ngón tay lên bờ môi mỏng lạnh bạc của của anh, thế hiện hành động quyến rũ khiêu gợi.
"Anh là người làm kinh doanh, chẳng lẽ lại đầu tư vào một thứ không đem lại lợi ích sao?" Mộc Du Miên nở nụ cười xinh đẹp, hai má phấn hồng, hơi thở ngọt ngào lướt nhẹ trên môi anh.
Ánh mắt Thương Chủy dần trở nên sâu thẳm thâm
thúy, giống như là đang đánh giá cò.
Mộc Du Miên cười càng tươi, đôi mắt long lanh như muốn hút mất hồn phách.
Giây lát sau, anh mới thâm trầm lên tiếng, chỉ nói một từ ngắn gọn:
"Nói."
Mộc Du Miên biết mình đã thành công bước đầu, cô đưa ra lời đề nghị:
"Tôi muốn có thể nói được."
Ánh mẳt Thương Chủy nhìn cô bỗng trở nên kì lạ, anh lên tiếng:
"Mộc Du Miên, cô còn không biết tại sao cô lại bị câm thì tòi làm sao biết được?"
Cô ngạc nhiên.
Chẳng lẽ nguyên nhân do chính bản thân cô hay sao?
"Tôi muốn đi khám bác sĩ."
"Được." Anh dễ dàng đồng ý.
"Tôi muốn được tự do đi lại, sử dụng quyền cá nhân, tòi không muốn bị theo dõi." Cô tiếp tục đề nghị.
Lần này Thưong Chủy không trả lời ngay, anh nhìn cô một lát mới đáp:
"Cô tự do thì sẽ đâm sau lưng tòi?"
Mộc Du Miên mỉm cười:
"Sao có thế? Liệu tôi có thế qua mắt được anh hay sao, Thương Chủy? Hay là anh đang tự ti về khả năng của mình?"
Thương Chủy bỗng nhiên bóp mạnh hai khối thịt mềm mại trong tay như cảnh cáo, cô cười dịu dàng xoa dịu anh, bàn tay đặt lên ngực anh khẽ mơn trớn.
"Tôi làm sao dám làm thế...Thương tống, một cô gái nhỏ bé như tôi sao có thế qua mắt anh được?"
Lực đạo ở trên mông cô lúc này mới hạ dần, đúng
"Tôi muốn được tự do đi lại, sử dụng quyền cá nhân, tòi không muốn bị theo dõi." Cô tiếp tục đề nghị.
Lần này Thưong Chủy không trả lời ngay, anh nhìn cô một lát mới đáp:
"Cô tự do thì sẽ đâm sau lưng tòi?"
Mộc Du Miên mỉm cười:
"Sao có thế? Liệu tôi có thế qua mắt được anh hay sao, Thương Chủy? Hay là anh đang tự ti về khả năng của mình?"
Thương Chủy bỗng nhiên bóp mạnh hai khối thịt mềm mại trong tay như cảnh cáo, cô cười dịu dàng xoa dịu anh, bàn tay đặt lên ngực anh khẽ mơn trớn.
"Tôi làm sao dám làm thế...Thương tống, một cô gái nhỏ bé như tôi sao có thế qua mắt anh được?"
Lực đạo ở trên mông cô lúc này mới hạ dần, đúng
"Tôi muốn được tự do đi lại, sử dụng quyền cá nhân, tòi không muốn bị theo dõi." Cô tiếp tục đề nghị.
Lần này Thưong Chủy không trả lời ngay, anh nhìn cô một lát mới đáp:
"Cô tự do thì sẽ đâm sau lưng tòi?"
Mộc Du Miên mỉm cười:
"Sao có thế? Liệu tôi có thế qua mắt được anh hay sao, Thương Chủy? Hay là anh đang tự ti về khả năng của mình?"
Thương Chủy bỗng nhiên bóp mạnh hai khối thịt mềm mại trong tay như cảnh cáo, cô cười dịu dàng xoa dịu anh, bàn tay đặt lên ngực anh khẽ mơn trớn.
"Tôi làm sao dám làm thế...Thương tống, một cô gái nhỏ bé như tôi sao có thế qua mắt anh được?"
Lực đạo ở trên mông cô lúc này mới hạ dần, đúng
Mộc Du Miên ngửi mùi cháo thơm lừng, bụng lại sôi lên ùng ục, muốn nhảy xuống khỏi tay anh để ăn cháo, tức thì lại bị anh òm chặt.
"Mộc Du Miên, muốn tôi đáp ứng yêu cầu của cô mà không thể hiện thành ý gì hay sao?" Thương Chủy ghé sát vào vành tai cò, cắn một cái lên đó rồi nói.
Mộc Du Miên hoàn toàn đã bị đồ ăn thu hút, cô mặc cả với anh:
"Thương tống, người ta nói có ăn thì mới có sức đế làm, tòi phải ăn đã thì mới hầu hạ anh tiếp được." Thương Chủy nheo mắt, cô chớp mắt lấy lòng anh, bình thường anh sẽ không dễ dãi thế, vậy mà lúc này lại buông cô ra.
Mộc Du Miên như được đại xá, liền òm bát cháo ăn ngon lành.
Anh ngồi bên cạnh cò, nhìn cò một lúc mới thong thả cất tiếng:
"Có vẻ như cô không nhớ rằng lúc cô đang mê man, tôi đã mớm cháo cho cô nhỉ?"
Ngón tay anh quệt qua khóe mòi cô, lau đi vệt cháo trắng, sau đó đưa vào miệng mình...
Mộc Du Miên đờ người ra, bỗng nhiên muốn phun hết chỗ cháo trong miệng vào mặt anh.
Thương Chùy cười đắc ý, bàn tay không tự chủ được đưa lên xoa đầu cô, sau đó đứng dậy đi tới bàn làm việc, châm một điếu thuốc hút.
Không phải chứ? Anh ta còn xoa đầu cò ư? Mộc Du Miên tự cấu vào đùi mình cho tỉnh, cơn đau đột ngột truyền tới, cò nhíu mày xuýt xoa.
Có thể là anh ta đang có âm mưu gì đó để lợi dụng cò mà thôi, Thương Chủy mà đối xử tốt với cô như vậy hay sao?
Mộc Du Miên chuyên tâm ăn cháo, cả quá trình lén lút liếc nhìn anh.
Gương mặt với những đường nét
hoàn hảo đẹp như tạc, thân người cũng hoàn mỹ, từ đầu đến cuối đều khiến phụ nữ say mê như điếu đố, không có chỗ nào đế chê cả.
Ngoại trừ tính cách thất thường, lạnh lùng kia...
Cô ăn cháo xong, tự rót một cốc nước lọc để uống chứ không uống nước cam, anh cũng không hỏi.
Mộc Du Miên lấy khăn giấy lau miệng sạch sẽ, bấy giờ mới lại gần anh.
"Ăn no rồi, bây giờ nói được chưa?" Thương Chủy khẽ phả ra một làn khói, dáng vẻ hút thuốc lá quyến rũ khôn tả.
"Tôi phát hiện ra Lưu Âu Lị lén giấu camera nghe lén trong phòng." Cô nói.
Một làn khói nữa nhàn tản bay lên, Mộc Du Miên nhìn anh chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên cả, ngược lại còn rất bình thản.
"Còn gì nữa?" Các bạn đang đọc truyệŋ tại w•eb ŋhayho.č0m
"Và người đàn ông lúc nãy, anh cũng nhìn thấy, đúng không?" Cò quan sát nét mặt anh.
"Hết rồi à?" Thương Chủy lạnh nhạt hỏi.
"Còn có...Thương phu nhân và Thương Ngôn Hạo, bọn họ rõ ràng là đang muốn nhắm vào anh."
Động tác của anh ngừng lại.
Mộc Du Miên kiên định nhìn vào đôi mắt ấy, Thương Chủy dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn, lời nói ra sắc lạnh như dao.
"Mộc Du Miên, đừng tỏ ra là mình thông minh, nếu biết nhiều quá cũng không tốt đâu."
"Ai cũng nhận ra điều đó." Cô không sợ hãi, nói:
"Tòi không cho là mình thông minh, tòi chỉ muốn tự bảo vệ bản thân của mình thôi."
Nếu như đêm hôm đó Ám Dạ không xuất hiện, thì có đã bị tên gia nhân đó xâm hại rồi bị Thương phu nhân vu oan giá họa.
Mà cò, vẫn còn nghi ngờ anh chính là Ám Dạ.
***