Người Vợ Quyến Rũ Của Tổng Tài

Chương 143: 143




Buổi sáng ban mai ấm áp đầu xuân, cây cối xanh mơn mởn, tia nắng nhẹ nhàng bao phủ khắp mọi nơi.

Tiếng mở cửa, Ôn Gia Long quay trở về không kìm được nỗi nhớ mà chạy xấn tới ôm chầm lấy Đoàn Mẫn Nhi.

Đôi môi anh ta chu lên hôn hít từ má xuống cằm cổ Mẫn Nhi.

“Em yêu, anh nhớ em quá!”
Đoàn Mẫn Nhi liếc mắt về phòng, cô cố hạ giọng: “này anh mau dừng lại đi.

Trong nhà còn có người đó.”
Ôn Gia Long không tin, tay hất Đoàn Mẫn Nhi nằm gọn trên ghế sofa, xấn đến hôn tới tấp: “anh thực sự không chịu được nữa rồi.”
Mặc cho Đoàn Mẫn Nhi có cố vùng vẫy hay cố nói gì đi nữa thì anh ta vẫn xấn đến như một mãnh thú khát thịt.

Cánh cửa phòng ngủ hé mở, Hạ Như Yên bước ra, cô đưa bàn tay che miệng ho nhẹ mấy tiếng: “ờ…hèm…”
Cả hai người kia trông vẻ bối rối, ngượng ngùng, ánh mắt thoáng vẻ ngạc nhiên ngước lên nhìn.

Ôn Gia Long khẽ thì thầm: “sao trong nhà có Hạ Như Yên mà em không nói với anh?”
Đoàn Mẫn Nhi đay nghiến: “em đã nói có người rồi mà anh còn không chịu tin.”
Ôn Gia Long ấp úng: “anh cứ tưởng…”

Lời nói chưa dứt khỏi cửa miệng thì Ôn Gia Long đã nhận ngay một cái cóc đầu từ Đoàn Mẫn Nhi: “tưởng tưởng cái gì? Anh còn không mau đứng dậy đi…”
Ôn Gia Long luống cuống đứng dậy, anh nở nụ cười ngượng mà hỏi: “Như Yên bộ hai người xảy ra chuyện gì sao? Đột nhiên cô lại tới đây.”
Đoàn Mẫn Nhi vội vàng cản lại: “Ôn Gia Long, anh hỏi cái gì kì cục vậy?”
Hạ Như Yên lắc đầu: “không sao.”- rồi quay sang đáp lời Ôn Gia Long: “đúng là giữa chúng tôi có chút chuyện.

Nếu anh đã về rồi thì tôi sẽ đi.”
Đoàn Mẫn Nhi ngăn lại: “Như Yên à…cậu định đi đâu?”
Ôn Gia Long liếc thấy ánh mắt ám hiệu của Mẫn Nhi đành xách balo và vali lên: “cô cứ ở lại đi, tôi ra ngoài ở mấy hôm cũng được.”
Và như thế Ôn Gia Long ôm theo cơn ấm ức tạm thời ra khỏi nhà.

Hạ Như Yên quay sang nói: “hay là cứ để tớ đi thì hơn.

Làm như này chẳng hay chút nào cả.”
Đoàn Mẫn Nhi mỉm cười: “ai…dà…anh ấy là đàn ông lo gì chứ! Cậu cứ ở lại đây đi.”
Ôn Gia Long xách theo hành lí đi thẳng đến văn phòng làm việc của Châu Gia Việt.

Anh vung tay hất mạnh chúng bay văng ra, liên tục buông mấy tiếng thở dài: “mấy ngày qua vắng mặt tôi là liền có chuyện ngay à.”
Cố Tư Thần liếc nhẹ mắt lên, anh lạnh lùng hỏi: “cậu bị đuổi ra khỏi nhà sao?”
Giọng đầy ấm ức, Ôn Gia Long phân trần: “còn không phải vì vợ cậu sao? Coi như tôi xin cậu, mau đến rước của nợ của cậu về dùm tôi cái.

Tôi vừa đi công tác về thì liền bị đuổi thẳng cổ ra khỏi nhà.”
Châu Gia Việt vẫn lạnh lùng nhưng giọng thì trầm xuống hẳn: “cậu tưởng là tôi không muốn rước về hay sao? Nhưng mà hết cách, bây giờ đến gặp cô ấy còn không được thì nói gì đến rước đi.”
Ôn Gia Long hỏi: “giữa hai người lại xảy ra chuyện gì rồi?”
Châu Gia Việt buồn rầu đáp lại: “cô ấy đã biết chuyện người năm xưa bố cô ấy cứu chính là mình rồi.”
Ôn Gia Long hỏi lại: “cậu nói tất cả cho cô ấy biết rồi sao?”
Châu Gia Việt lắc đầu lia lịa: “không phải, mà là Tô Như Nguyệt.”
Ôn Gia Long trách móc: “từ đầu tôi đã nói với cậu nên sớm cho cô ấy biết.

Vậy mà cậu cứ chậm trễ.

Bây giờ thì xem đi…mọi chuyện tệ càng tệ đi.”
Châu Gia Việt ngước mắt lên hỏi: “cậu có cách nào để khiến cô ấy nguôi giận hay không?”
Ôn Gia Long ôn tồn, chậm rãi nói: “theo tôi nghĩ cô ấy đang phân vân giữa việc cậu có yêu cô ấy thật lòng hay chỉ là đang trả món nợ ân tình ngày xưa.


Vì thế điều mà cậu cần làm nhất hiện nay chính là khiến cô ấy tin tưởng cậu hoàn toàn yêu con người của cô ấy chứ không phải là như một ân nhân.”
Châu Gia Việt cảm thấy có vẻ hợp lí nên hỏi tiếp: “theo cậu thì tôi nên làm thế nào?”
Ôn Gia Long đưa ra hết kinh nghiệm tình trường của mình để đáp lời: “theo tôi cậu cứ tự mình trang trí không gian lãng mạn, đưa những hình ảnh giữa hai người, hay những kỉ niệm, đồng thời cậu tỏ ra thật am hiểu cô ấy.

Đặc biệt cậu nên dùng chính trái tim mình để nói lên cảm nhận của bản thân thì sẽ khiến cô ấy tin tưởng hơn.”
Châu Gia Việt như thấu hiểu ra, anh gật gù liên tục: “cảm ơn cậu, tôi biết sẽ phải làm gì rồi.”
Ôn Gia Long vội nói: “tôi sẽ giúp cậu.

Dù sao tôi cũng không muốn xa bạn gái quá lâu đâu!”
Châu Gia Việt đến gần bàn làm việc của thư kí: “Thư kí Tần huỷ giúp tôi các lịch hẹn cũng như các cuộc họp của ngày hôm nay.

Tôi có việc quan trọng khác cần phải làm.”
Hai đôi chân nối gót nhau rải bước thật nhanh, họ cùng bước lên chiếc Audi vội vàng lái đi.

Lần đầu đi chợ tự mua đồ trang trí khiến hai chàng trai khá lúng túng.

Cả hai đều không biết mua số lượng bao nhiêu là đủ.

Vì thế bất kể là đồ cần dùng nào cũng lấy nhiều rất nhiều.

Chỉ trong chốc lát chiếc xe đã chất đầy đồ đạc.

Căn chợ rộng bậc nhất thành phố đông đúc, tấp nập đến nghẹt thở.


Người vào kẻ ra chen chúc nhau.

Khuôn viên rộng lớn, để tìm ra đồ vật cần tìm thì chắc chắn sẽ đi đến rã đôi chân.

Ôn Gia Long than thở: “như này chắc đủ rồi đấy.

Tôi mệt lắm rồi.”
Châu Gia Việt lắc đầu: “vẫn chưa, cậu nghĩ chúng ta có cần thêm một ít hoa tươi đậm màu, một ít pháo hoa và pháo giấy nữa không?”
Ôn Gia Long vừa thở vừa nói: “theo tôi thì không cần đâu.”
Châu Gia Việt vừa quay lưng bước đi vừa nói: “nhưng tôi thấy vẫn nên có thì hơn.”
Ôn Gia Long phẫn nộ: “cậu đã quyết vậy thì còn hỏi tôi làm cái gì…?”
Hai chân lê thê, Ôn Gia Long bước đi theo sau Châu Gia Việt.

Hai người đàn ông cẩn thận chọn từng cành hoa tươi rực rỡ: bông hồng đỏ, bông cúc dại trắng và đặc biệt là hoa hướng dương vàng và hoa Tuy-líp.

Ngay cạnh hàng hoa là một chú gấu bông nhỏ nhắn, anh liếc thấy giống vẻ mặt Như Yên lúc cười.

Vì thế đã mua thêm chú gấu đi cùng..