“Việc này… thực ra tôi cũng không rõ lắm”, trợ lý Nhan bất lực nói.
“Vậy thì đừng nói nữa”, Bạch Tinh Nhiên khẽ hít vào một hơi, cụp mắt không để ý cô ấy nữa.
Thực ra cô hiểu rõ tại sao, Nam Cung Thiên Ân chẳng qua là muốn giấu sự thực mình bức chết người ta, tặng nhà cho trợ lý Nhan. Chắc anh không ngờ Lâm An Nam sẽ biết mọi việc, hơn nữa còn nói chân tướng sự thực cho cô.
Trợ lý Nhan định đi, chân vừa xoay thì lại dừng lại, xoay người nhìn chằm chằm Bạch Tinh Nhiên nói: “Thiếu phu nhân, không biết cô có từng nghĩ dù tặng cho cô hay là để tên tôi thì tại sao Thiên Ân thiếu gia lại muốn chuyển nhượng căn nhà của nhà họ Chu không? Vì anh ấy biết cô có tình cảm với căn nhà đó, anh ấy không mong cô biết bí mật của căn nhà đó, anh ấy không mong cô biết việc anh ấy từng vô tình hại chết bà Chu, anh ấy không mong cô nghĩ anh ấy độc ác như vậy, vì ngoài Chu tiểu thư ra thì cô là người thứ hai không chê anh ấy, anh ấy sợ cô cũng trở nên ghét anh ấy”.
Nước mắt trêи mặt Bạch Tinh Nhiên bỗng chốc lăn dài, cô cũng mong mình không biết, nếu cô không biết việc này, thì cô sẽ không đau khổ, buồn bã như bây giờ. Không cần ép bản thân hận người đàn ông ấy, ép mình xa cách anh ấy.
Nhưng bây giờ nói những việc này có ích không? Duyên phận là điều kỳ diệu vậy đó, ông trời không có mắt thế đó, thế mà lại trói cô và kẻ thù của cô với nhau.
“Thiếu phu nhân, cô đừng vậy, không tốt cho em bé”, trợ lý Nhan rút giấy đưa cho cô, an ủi: “Mặc dù tôi không thể khiến cô tin lời tôi nói, nhưng xin cô hãy tin Thiên Ân thiếu gia có tình cảm với cô, nếu không thì anh ấy sẽ không mất tập trung trong cuộc họp sáng nay, sẽ không nói phải đi con phố nào mua điểm tâm cho cô”.
“Đừng nói nữa!”, Bạch Tinh Nhiên tức giận hét, cô không muốn biết Nam Cung Thiên Ân có tình cảm với cô không, cô không muốn biết anh đã làm gì cho cô.
Trợ lý Nhan giật nảy mình, không thể không ngậm miệng.
“Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt, tôi về trước đây”, trợ lý Nhan nói xong câu này thì do dự một lát rồi xoay người đi ra.
Bạch Tinh Nhiên ở viện hai hôm, tiện thể đợi kết quả kiểm tra.
Trong lúc đó Nam Cung Thiên Ân không xuất hiện, đến tận hôm cuối cùng mới xuất hiện trước mặt cô. Anh đi vào, câu đầu tiên là: “Xem ra cô đã biết rõ việc của tôi, đến cả việc chuyển căn nhà của nhà họ Chu sang tên trợ lý Nhan cũng biết”.
“Nếu muốn người ta không biết, thì đừng có làm”, Bạch Tinh Nhiên cười lạnh nhạt, ngẩng đầu liếc anh: “Nhưng tôi vẫn khá là tiếc, biết thế thì đã nhân lúc anh vui bảo anh tặng căn nhà của nhà họ Chu cho tôi rồi, tôi thích căn nhà đó hơn cô ấy”.
“Tiếc cũng muộn rồi”, Nam Cung Thiên Ân khom lưng, tay đặt lên bụng cô: “Nhưng lúc này chẳng phải cô nên lo cho nó sao?”.
Bạch Tinh Nhiên bất giác rụt người lại, cô biết anh ám chỉ cái gì, hôm nay kết quả kiểm tra sẽ có đủ, hiện tại cô quả thực nên quan tâm việc này nhất.
“Nếu có thể sinh cho tôi một đứa con khỏe mạnh ra, tôi mua cho cô cả con phố cổ của Yên Thành”, Nam Cung Thiên Ân cười: “Chỉ là không biết cô có cái phúc đó không”.
Bạch Tinh Nhiên nuốt nước miếng, ngày càng căng thẳng.
Thực sự hi vọng mình có thể làm được như anh, có thể giữ thái độ bất cần với kết quả kiểm tra.
Cô hít sâu một hơi, liếc anh nói nghiêm túc: “Con tôi tôi biết rõ nhất, nó khỏe lắm, mong anh đến lúc đó có thể giữ lời hứa”.
Nam Cung Thiên Ân gật đầu: “Đương nhiên, mong cô cũng giữ lời”.
Bạch Tinh Nhiên hít sâu một hơi, nghiêng mặt không để ý anh nữa.
Trong phòng bệnh vừa yên tĩnh lại thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, tiếp đó là chị Hà đẩy cửa vào, sau khi nhìn quanh phòng bệnh thì ánh mắt dừng ở hai người, sốt ruột nói: “Không hay rồi, thiếu gia, lão phu nhân, lão phu nhân, bà ấy ngất rồi”.
“Chị nói gì? Sao đột nhiên bà nội lại ngất xỉu?”, Nam Cung Thiên Ân cau mày, vừa theo chị Hà ra ngoài, vừa sốt ruột hỏi.
Bạch Tinh Nhiên vừa nghe thấy lão phu nhân ngất thì ngay lập tức xuống giường theo họ đến phòng cấp cứu.
“Lão phu nhân vừa nghe thấy bác sĩ nói đứa bé trong bụng thiếu phu nhân có vấn đề thì ngất luôn”, lúc sắp đi đến phòng cấp cứu, chị Hà mới nói.
Bạch Tinh Nhiên đứng khựng lại, cơ thể lắc lư không vững.
Cô chống tay vào tường hành lang, chỉ cảm thấy như bị sét đánh!
Con của cô có vấn đề, là cô nghe nhầm sao? Nhất định là thế rồi!
“Chị nói gì?”, sự kinh ngạc của Nam Cung Thiên Ân không ít hơn Bạch Tinh Nhiên, dừng bước nhìn chằm chằm chị Hà: “Có kết quả rồi?”.
Chị Hà gật đầu, hai mắt nhòe nước nói: “Đúng vậy, lão phu nhân không đợi nổi bác sĩ đưa đến nên tự đến văn phòng tìm, kết quả…”, chị ta không nói tiếp được nữa, lắc đầu nức nở: “Sao lại thế? Sao đứa bé lại không khỏe chứ?”.
Nam Cung Thiên Ân sững sờ một lúc, xoay đầu nhìn về phía Bạch Tinh Nhiên, phát hiện cô đang đỡ tường thở dốc, cơ thể đã như sắp ngã.
Anh biết cô nhất định còn khó chấp nhận sự thực này hơn bà nội, vì cô quan tâm đứa bé này hơn ai hết.
Anh bước đến, giơ tay đỡ cánh tay cô.
“Anh đừng qua đây…”, Bạch Tinh Nhiên thét lên hất văng bàn tay anh, lùi về sau từng bước một, trừng anh với vẻ mặt sợ hãi, miệng lặp đi lặp lại: “Anh đừng qua đây, đừng qua đây…”.
Sau đó, cuối cùng cô không chống đỡ nổi nữa cơ thể mềm nhũn, đổ ập xuống mặt đất.
Nam Cung Thiên Ân nhanh tay lẹ mặt đỡ được người cô, ôm cô vào lòng.