Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 463



Chương 463: Hi vọng cô có thể chăm sóc tốt cho anh ấy (3)

Bạch Tinh Nhiên lắc đầu:

“Chu tiếu thư, không cần phải giả vờ trước mặt tôi, tôi tin là thời gian qua cô đã nhìn rõ được tình cảm giữa tôi và Thiên Ân thiếu gia, không phải cứ dùng thủ đoạn là có thế hủy hoại được.

Tất cả những gì cô làm ngoài việc ép Thiên Ân thiếu gia đến gần cái chết ra thì chẳng có tác dụng gì hết”.

Chu Chu tức tối, nhưng cô ta không hề thể hiện ra, mà nói với vẻ ấm ức:

“Tinh Nhiên, cô đừng nói như vậy, từ dầu đến giờ đều là lão phu nhân ép tôi cưới Thiên Ân thiếu gia, tôi thật sự chưa từng nghĩ muốn chia rẽ hai người”.

Cô ta đâu ngốc mà thừa nhận tất cả với Bạch Tinh Nhiên, nhỡ cô dùng điện thoại ghi âm thì cô ta chẳng phải sẽ chết chắc à?

“Đủ rồi, đừng có giả vờ giả vịt nữa”, Bạch Tinh Nhiên nói:

“Cô yên tâm, hôm nay tôi đến đây không phải để tuyên bố chủ quyền, mà đến để chúc mừng cô, cô thắng rồi”.

Chu Chu ngạc nhiên, không hiếu cô đang nói gì.

Bạch Tinh Nhiên nói tiếp: “Nhưng mong là cô hãy nhớ, tôi thua không phải vì tôi và Nam Cung Thiên Ân không đủ yêu nhau, cũng không phải vì Nam Cung Thiên Ân không còn yêu tôi nữa, càng không phải vì sợ bản thân không đấu lại được cô. mà tôi thua vì lời đồn, thua cái hiện thực, ai bảo cô lại là là tình nhân định mệnh của Nam Cung Thiên Ân chứ?”

“Cô nói gì cơ? Cô muốn rút lui?” Chu Chu cố kìm nén vui sướng ngạc nhiên hỏi.

“Đúng thế, tôi sẽ rút lui, vì tin đồn tình nhân định mệnh, vì căn bệnh quái ác của Thiên Ân vì để anh ấy có thể khỏe mạnh sống tiếp, nên tôi chọn rút lui”, Bạch Tinh Nhiên lôi tờ thỏa thuận ly hôn đã ký tên đưa đến trước mặt cô ta:”Cầm lấy, coi như món quà cưới mà tôi tặng cho hai người.”

Chu Chu thắc mắc nhận lấy tờ đơn xin ly hôn, nhìn kỹ vài lượt, cuối cùng vẫn không dám tin Bạch Tinh Nhiên lại chọn rút lui, hơn nữa còn đưa đơn xin ly hôn đến.

Cô ta không tin trên đời này lại có người tốt như thế, càng không tin Bạch Tinh Nhiên lại vĩ đại đến mức vì bệnh của Nam Cung Thiên Ân mà từ bỏ thân phận Nam Cung thiếu phu nhân cao quý như vậy.

Vì sợ Bạch Tinh Nhiên đang giở trò, giọng nói của cô ta liền tỏ ra vẻ sốt ruột:

“Tinh Nhiên, cô đang nói gì thế, sao cô có thể ly hôn với Thiên Ân thiếu gia? Cô rõ ràng biết người Thiên Ân thiếu gia yêu là cô, anh ấy tỉnh lại không nhìn thấy cô chắc chắn sẽ đau lòng mà chết mất”.

“Chu tiếu thư, tôi đã bảo đủ rồi, đừng có giả vờ nữa”, Bạch Tinh Nhiên nhìn thẳng vào cô ta:

“Chúng ta có thế ngồi nói chuyện đàng hoàng được không?”.

Chu Chu lưỡng lự một lúc, đi đến ngồi xuống sofa, sau đó lại đứng nhanh dậy khỏi ghế sofa đế đi ra máy lọc nước rót cho cô một cốc.

Tay Bạch Tinh Nhiên cầm lấy cốc nước lọc cô ta đưa tới, hít nhẹ một hơi:

“Bất kế trước đây cô đã làm gì tôi, lúc này tôi đều tha thứ cho cô hết, tôi chí có một yêu cầu, đó là chăm sóc Thiên Ân cho tốt”.

Câu nói này của cô khiến Chu Chu rất không vui, không kìm được trả lời lại luôn:

“Không cần cô nói thì tôi cũng sẽ chăm sóc Thiên Ân thật tốt”.

Bạch Tinh Nhiên gật đầu, nói tiếp:

“Thực ra khi Nam Cung Thiên Ân phát bệnh không đáng sợ như cô tưởng tượng đâu, cô từ từ sẽ thích nghi thôi, nếu khi nào bị anh ấy tấn công, cô đừng đánh trả, đừng làm anh ấy bị thương, nếu sợ thì nhanh chóng tránh xa anh ấy ra là được”.

“Bạch Tinh Nhiên, cô đang cố tình dọa tôi sao?”.

“Nếu đã quyết định rời đi, vì sao tôi phải dọa cô chứ?”, Bạch Tinh Nhiên nói với vẻ cay đắng:

“Tôi chỉ hi vọng sau này cô có thể chăm sóc tốt cho anh ấy. Thiên Ân tuy độc đoán lạnh lùng, nhưng cũng có những lúc yếu đuối, và khi anh ấy yếu đuối nhất chính là khi anh ấy phát bệnh vào ban đêm. Cũng chỉ có lúc như vậy anh ấy mới cần cô chăm sóc, còn bình thường anh ấy sẽ bảo vệ cô rất tốt, chăm sóc cô rất chu đáo.”

Tuy cô nói rất chân thành, nhưng Chu Chu nghe như đấm vào tai, cô ta cười khẩy nói:”Năm rôi bảy tuôi tôi gặp Thiên ÂN, năm tôi mười tám tuổi chúng tôi ở bên nhau, anh ấy là người như thế nào rôi rõ hơn cô đấy.”

“Nhưng cô đã thấy bộ dạng của anh ấy khi phát bệnh chưa? Có có biết chăm sóc anh ấy không? Nếu không biết thì ngồi im nghe tôi nói, dù sao tôi cũng không có ác ý.”

“Tôi biết rồi, tôi sẽ chăm sóc cho anh ấy thật tốt.” Chu Chu nhìn cô, khuôn mặt vẫn tỏ vẻ khó hiểu.

“Cô cũng đừng thể hiện vĩ đại như thế làm gì, rõ ràng là lão phu nhân ép cô ra đi, lại đi nói là vì bệnh của Thiên Ân.”

Bạch Tinh Nhiên không hề muốn tranh luận với cô ta vấn dề này, cô nói tiếp:

“Tôi không biết lần này Thiên Ân có thể tỉnh lại hay không, hay là khi nào mới tỉnh, nhưng nếu anh ấy tỉnh lại không thấy tôi, thì hãy chuyến lời cho anh ấy giúp tôi, cả đời này coi như tôi có lỗi với anh ấy, hi vọng anh ấy có thế nghĩ thông suốt một chút”.

Bạch Tinh Nhiên uống một ngụm nước lọc, cố kìm không cho nước mắt chảy ra, sau đó đứng dậy khỏi ghế sofa:

“Nếu cô không muốn nghe gì cả, vậy thì tôi đi đây”.

“Chờ đã”, Chu Chu vội vàng đứng dậy khỏi ghế, khua tò đơn ly hôn về phía cô:

“Cái này rốt cuộc cô làm thật hay là giả đấy?”.

“Đương nhiên là thật”.

“Sau này sẽ không còn dây dưa với Thiên Ân nữa, cô thật sự có thế làm đươc sao?”.

“Tôi không hèn hạ vô liêm sỉ như cô”, Bạch Tinh Nhiên ném cho cô ta một câu, rồi bước ra khỏi phòng bệnh.

Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Bạch Tinh Nhiên bước vào thang máy, khi đến tầng một cô lại bất ngờ gặp Lâm An Nam.

Không, nhìn có vẻ như Lâm An Nam cố tình đến đây chờ cô.

Cô dừng bước, còn chưa kịp quay người tránh đi, cánh tay cô liền bị Lâm An Nam tóm lại kéo sang vườn hoa nhỏ bên cạnh.

“Lâm An Nam anh làm cái gì thế? Anh có thôi đi không?”.

Lâm An Nam lại niềm nở nói:

“Tinh Nhiên, cuối cùng em cũng đưa đơn ly hôn cho Nam Cung Thiên Ân rồi đúng không?”.

Bạch Tinh Nhiên nhìn thẳng vào anh ta cười khấy:

“Xem ra anh với Chu tiểu thư qua lại cũng thân thiết đấy, biết cả nhất cử nhất động của tôi”.

“Điều này không quan trọng, quan trọng là quyết định của em”, Lâm An Nam không hề đế bụng những lời lẽ mía mai của cô, anh ta nói tiếp:

“Anh đến đế đón em về nhà, giờ em về chung cư với anh, sau đó chúng ta cùng sang Anh”.

“Lâm An Nam, tôi đã nói với anh rất rõ rồi, kế cá tôi và Nam Cung Thiên Ân ly hôn với nhau thì tôi cũng không muốn dây dưa gì với anh nữa, muốn sang nước Anh thì anh đi một mình đi, chứ tôi không đi cùng anh”.

“Em chắc chắn?”.

“Tôi rất chắc chắn”, đế thoát khỏi anh ta, Bạch Tinh Nhiên cắn môi chế nhạo tiếp:

“Lâm thiếu gia, tôi thật sự không biết anh lấy đâu ra tự tin để khiến tôi ra nước ngoài với anh, hành vi của anh trong những ngày qua đã khiến tôi quá căm ghét anh rồi, giờ tôi nhìn thấy anh là phát ghét, nếu anh còn có chút lòng tự trọng, xin hãy tránh xa tôi một chút, đừng có bám lấy tôi như một kẻ thần kinh nữa”.