Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 530



Chương 530: Dự cảm không lành

Chu Chu kinh ngạc nói: “Giảng hòa? Cô muốn tôi trả Nam Cung Thiên Ân lại cho cô? Chỉ cần cô muốn, tôi sẽ lập tức trả Nam Cung Thiên Ân lại cho cô”.

Bạch Tinh Nhiên bật cười: “Có tưởng tôi không biết chuyện ba tháng nữa à?”.

“Hóa ra là cô biết rồi, vậy cô còn đòi giảng hòa?”, Chu Chu bật cười: “Hay là cô muốn tôi thay cô chịu chết? Cô đừng quên, cô mới là tình nhân định mệnh thật sự của Nam Cung Thiên Ân. Chẳng nhẽ cô ngây thơ tin rằng tôi sẽ cam tâm chịu chết thay cô sao?”.

“Đương nhiên là không rồi. Tôi biết cô vẫn đang âm thầm lên kế hoạch đối phó với Nam Cung Thiên Ân. Không chỉ tôi biết, mà Nam Cung Thiên Ân cũng biết. Cho nên nhất cử nhất động của cô đều bị giảm sát rồi”, Bạch Tinh Nhiên dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Phải rồi, tôi quên không nói với cô, tôi biết chuyện này là nhờ Phác Luyến Dao nói với tôi đấy”.

“Cô nói cái gì?”.

“Cô xem, cô và cô ta hợp tác lâu như vậy rồi, mà cô ta có thể dễ dàng bán đứng cô như vậy, tôi đoán không chừng, kế hoạch ra tay với Nam Cung Thiên Ân cũng là cô ta bày cho cô nhỉ?”.

“Tôi không hiểu cô đang nói gì”.

Bạch Tinh Nhiên cầm cốc nước lên uống một ngụm rồi nói: “Chu tiểu thư, đến nước này rồi chúng ta đừng tỏ ra vẻ vô tội nữa. Phác Luyến Dao đã dẫn bại lộ rồi, mà cô là người duy nhất nằm giữ bằng chứng phạm tội của cô ta, cô nghĩ cô ta sẽ dễ dàng tha cho cô à?”.

“Chu tiểu thư, tôi nói thế chắc cô hiểu đúng không? Từ ngày cô ta dẫn cô về nhà Nam Cung, cô ta đã biết chuyện cô sẽ bị lão phu nhân moi tim rồi, cô ta chỉ là muốn lợi dụng cô mà thôi”.

Chu Chu nghe Bạch Tinh Nhiên nói thế thì toát mồ hôi lạnh, mặt mày trắng bệch. Cô ta run rẩy hỏi: “Mục đích của Phác Luyến Dao là gì?”.

“Tôi cũng đang muốn hỏi cô điều này, có cấu kết với cô ta lâu như vậy, lẽ nào cô không biết?”.

Bạch Tinh Nhiên tưởng Phác Luyển Dao sẽ nói cho Chu Chu biết, nhưng nhìn biểu hiện của cô ta lúc này, chắc là không biết.

Quả nhiên, sau khi ngây ra một lúc thì Chu Chu nói: “Tôi không biết, cô ta không nói”.

“Rõ ràng cô ta biết tôi mới là tình nhân định mệnh của Nam Cung Thiên Ân, nhưng lại cố tình muốn hại chết tôi. Xem ra cô ta không chỉ muốn tài sản nhà Nam Cung, mà còn muốn lấy mạng của Nam Cung Thiên Ân nữa”.

Chu Chu cúi đầu xuống không biết đang nghĩ gì, Bạch Tinh Nhiên cũng không thúc giúc, mà bình tĩnh chờ đợi.

Sau một hồi im lặng, Chu Chu ngẩng đầu lên hỏi: “Cô nói với tôi những điều này để làm gì? Đe dọa tôi không được ra tay

với Nam Cung Thiên Ân à?”.

“Không, tôi muốn cô nhìn rõ trắng đen”.

“Vậy thì đã sao?”.

“Thế giờ cô có muốn sống không?”.

“Cô có thể giúp tôi sống không?”.

“Chu tiểu thư, đã đi đến nước này cô muốn lui cũng không được, cho dù cô có thoát được tay lão phu nhân và Pháo Luyến Dao, thì cũng không tránh khỏi tù tội. Nhưng tôi có thể bảo vệ được cho bố mẹ cô, dù sao họ cũng là cậu mợ của tôi”, Bạch Tinh Nhiên nhìn Chu Chu nói rất nghiêm túc. “Chỉ cần cô giao bằng chứng phạm tội của Phác Luyến Dao ra.

“Hóa ra đây là mục đích của cô”.

“Cô không cần biết mục đích của tôi là gì. Đến nước này cho dù cô có nói ra tôi mới là tình nhân định mệnh của Nam Cung Thiên Ân, thì cũng không thoát được đường chết. Mà với tình cảm của anh ấy bây giờ, cho dù biết tôi mới là tình nhân định mệnh, thì cũng sẽ không nỡ để tôi chết đâu”.

“Cô chắc chứ?”, Chu Chu cười lạnh hỏi.

Phác Luyến Dao đã không ít lần cảnh cáo Chu Chu, nếu như dám bản đứng cô ta, cô ta sẽ không để yên cho bố mẹ Chu Chu, mà sự độc ác của cô ta, thì Chu Chu thừa hiểu.

“Chu tiểu thư, cô không cần trả lời ngay, cứ suy nghĩ cho kỹ rồi báo lại với tôi, nói rồi, Bạch Tinh Nhiên đứng dậy đi ra ngoài.

Tối hôm đó, nhân lúc không ai để ý, Chu Chu lại lén vào phòng Phác Luyến Dao.

Cô ta nhìn xung quanh một lượt rồi hỏi: “Luyến Dao, cô tìm tôi à?”.

“Phải, ngồi xuống đi”, Phác Luyến Dao rót một cốc trà cho cô ta rồi nói: “Thế nào, đã nghĩ ra được cách gì chưa?”.

Chu Chu cầm cốc trà lên, vẻ mặt buồn bã nói: “Tôi đã thử đủ mọi cách rồi, đến cả việc đi gặp Nam Cung Thiên Ân chọc tức anh ta đòi ly hôn cũng không được, xem ra, anh ta thực sự muốn tôi chết”.

“Thể cô định sẽ thế nào?”.

“Luyến Dao, tôi nghĩ kỹ rồi, chắc là vẫn phải làm theo cách của cô thôi. Nhưng tôi cần cô giúp”.

“Không được, dạo này Nam Cung Thiên Ân luôn cho người theo dõi tôi, tôi không thể làm gì được”.

“Cô chỉ cần giúp tôi mua can dầu là được, đêm đến thì dụ đám người ở trước cửa phòng tôi đi. Luyến Dao, những chuyện đó đối với cô chỉ là chuyện nhỏ thôi mà”. Chu Chu nhìn cô ta cười lạnh: “Luyến Dao, cô muốn mượn tay tôi để giết Nam Cung Thiên Ân, thì cũng phải giúp đỡ một chút chứ”.

Phác Luyến Dao giả ngây giả ngô nói: “Cổ nói linh tinh cái gì thế? Sao tôi lại muốn Nam Cung Thiên Ân chết chứ?”

“Nam Cung Thiên Ân chết rồi, chẳng phải nhà Nam Cung sẽ thuộc về cô và Thẩm Khác sao?”, Chu Chu cười chế giễu: “Đã đến nước này rồi, đừng có giả vờ giả vịt với nhau làm gì”.

Phác Luyến Dao cắn môi nói: “Đơn giản thể thôi sao”.

“Đơn giản thế thôi”.

“Nhưng tôi không muốn Nam Cung Thiên Ân chết dễ dàng như thế!”.

“Luyến Dao, xin cô đừng ngây thơ thế được không? Bây giờ ngoài Thẩm Khác ra, thì còn ai tin cô nữa?”

Phác Luyển Dao nghiến rằng không cam tâm. Có điều, những gì Chu Chu nói lại là sự thật mà cô ta không thể phủ nhận.

Kết cục mà cô ta muốn là để nhà Nam Cung giết người moi tim, sau đó không những lấy nhầm tim mà còn mắc tội giết người. Nam Cung Thiên Ân không những không thể khỏi bệnh, mà bệnh còn ngày một nặng thêm, bị đau đớn giày và cho đến chết.

Nhưng không ngờ bị bại lộ quá sớm, nếu cô ta còn không ra tay, thì có khi bản thân cô ta còn chết trước cả Nam Cung Thiên Ân mất.

Nói rồi cô ta nói với Chu Chu: “Được, mai tôi sẽ sắp xếp người đi mua dầu về cho cô”.

Ngày hôm sau, đang ngồi trong văn phòng thì Nam Cung Thiên Ân nhận được điện thoại của Bạch Tinh Nhiên.

Mắt anh sáng lên: “Em yêu, nhớ anh à?”.

“Không biết xấu hổ”.

“Em không phủ nhận, vậy là phải rồi”.

“Thiên Ân thiếu gia, xin anh nghiêm chỉnh một chút”.

“Anh có chỗ nào không nghiêm chỉnh?”.

“Anh…” Bạch Tinh Nhiên cạn lời.

“Được rồi, không trêu em nữa. Gọi anh có chuyện gì vậy?”,

“Muốn nhắc nhở anh cẩn thận một chút”, Bạch Tình Nhiên lo lắng hỏi.

“Ừ, sao? Vẫn lo lắng cho anh à?”.

“Không giấu gì anh, từ sáng đến giờ mặt em cứ giật liên tục, cảm giác như có chuyện gì không hay sắp xảy ra cho nên.” Bạch Tinh Nhiên không nói tiếp, cô cũng không dám nghĩ tiếp.

“Cho nên nghĩ ngay đến anh chứ không phải lo Kiều Phong xảy ra chuyện sao?” Nam Cung Thiên Ân cười rạng rỡ.

Anh biết ngay người Bạch Tinh Nhiên lo lầng là anh mà, chứ không phải Kiều nhị thiếu gia kia!

Không để anh mơ mộng lâu, Bạch Tinh Nhiên liền nói: “Anh đừng ảo tưởng quả, Kiều Phong ở bên ngoài không có tình nhân cũng không có kẻ thủ, an toàn lắm, đầu có như anh… Cho nên nhớ cẩn thận, đặc biệt là hôm nay.

“Hôm nay chứ gì?”, Nam Cung Thiên Ân nghe ra được sự lo lắng của cô liền nghiêm túc trả lời: “Được, anh nhớ rồi”.

“Được rồi, vậy nhé”, không đợi anh nói thêm gì, Bạch Tinh Nhiên nói tạm biệt rồi cúp máy.