Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 66: Lại gây họa rồi 4



“Tôi đau đầu”.

“Đau đầu mà còn có thể ra ngoài quyến rũ đàn ông?”, Nam Cung Thiên Ân đẩy cô xuống chiếc giường mềm mại không hề dịu dàng chút nào, nghiêng người, hơi thở lạnh lẽo phả vào mặt cô: “Vốn tôi không muốn bị việc của hai người làm ảnh hưởng tâm trạng, cũng không muốn hỏi nhiều, nhưng cô lại cứ muốn tự đưa đến cửa, tự mình vạch chuyện xấu ra. Nếu tôi còn không để ý thì có vẻ tôi nhu nhược quá, không phải sao?”.

Bạch Tinh Nhiên sững sờ.

Hóa ra anh nói muốn xử cô chỉ là muốn dọa cô? Không phải là thực sự muốn xử? Làm cô lo cả tối, còn ngu ngốc viết một bản kiểm điểm tự đến cửa xin bị hành .

Hối hận không kịp rồi…!

“Tôi… anh đọc bản kiểm điểm của tôi trước đi mà”, Bạch Tinh Nhiên sốt ruột nói một câu, hai tay chặn ngực anh.

Nam Cung Thiên Ân cười khinh thường: “Có cần không? Không cần đọc tôi cũng có thể đoán được trêи đó viết cái gì”.

“Vậy anh còn… á… anh đè trúng tôi rồi”, Bạch Tinh Nhiên kinh ngạc hét lên, cơ thể anh vừa hay đè trúng bụng cô, khiến cô khó chịu vô cùng. Mặc dù cô cảm thấy đứa trẻ này không thể giữ, cũng không muốn giữ, nhưng cũng không thể đang yên đang lành bị bố ruột đè chết chứ.

Còn Nam Cung Thiên Ân lại không vì sự kháng cự của cô mà dừng việc xâm hại, vì hầu như lần nào cô cũng sẽ phản kháng, anh đã quen từ lâu, cũng đã coi sự phản kháng của cô là cố tình ra vẻ từ lâu rồi.

Anh bình tĩnh ngang ngược, Bạch Tinh Nhiên lại lòng nóng như lửa đốt.

Nhân lúc anh cởi khăn tắm, cô bỗng trở mình ngồi lên người anh, đồng thời hét ra một câu: “Lần này tôi muốn ở trên”.

Thoát thì không được rồi, vậy ở trêи an toàn hơn ở dưới chút nhỉ?

Nam Cung Thiên Ân ổn định ɖu͙ƈ vọng trong cơ thể, nhìn chằm chằm cô: “Cô chắc chắn?”.

Gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Tinh Nhiên đỏ bừng, nhưng vẫn vội vàng gật đầu, cười khan nói: “Chắc chắn, ha, ha… sức khỏe anh không tốt, bác sĩ nói không thể mệt mỏi quá độ, vẫn nên để tôi hầu anh thì hơn. Hơn nữa… nghe nói phụ nữ ở trêи thì cơ hội thụ thai sẽ ít, tránh phiền phức mà, ha, ha…”.

“Phiền cô suy nghĩ cho tôi thế này, động thủ đi”, sâu trong mắt Nam Cung Thiên Ân ánh lên sự gian tà.

Loại người gỗ nghìn năm như cô, thế mà còn có lúc yêu cầu chủ động? Sự xấu hổ, vụng về ngày thường đều là giả vờ ra? Nếu thực sự là vậy, thì anh cũng muốn xem thử công phu thật mà cô giấu giếm.

“Hả…?”, Bạch Tinh Nhiên há miệng.

“Hả cái gì? Chẳng phải cô muốn ở trêи hầu tôi sao?”.

“Ờ… được…”, Bạch Tinh Nhiên xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái khe hở chui vào, nhưng nói hầu anh là lời lúc sốt ruột cô nói, cô chỉ có thể làm theo.

Để làm giảm sự xấu hổ, cô giơ tay ấn công tăng đèn, căn phòng sáng trưng bị bóng tối thay thế, cô vụng về cúi người xuống, vụng về hôn lên môi anh, vụng về…

Bạch Tinh Nhiên đúng là vụng về trúc trắc đến mức tiêu diệt hết mọi ɖu͙ƈ vọng của đàn ông, đợi đến khi cô khó lắm mới giác ngộ, cho rằng đến lúc đổi chỗ rồi, thì Nam Cung Thiên Ân đã bắt đầu mơ màng muốn ngủ.

Cô ngẩng gương mặt đỏ ửng từ trong lồng ngực Nam Cung Thiên Ân lên, dưới màn đêm đen tối nhìn chằm chằm anh hỏi: “Đại thiếu gia, anh không cởi qυầи ɭót sao?”.

Không có đáp lại?

Cô đổi thành dùng tay chọc cánh tay anh, hơi nâng cao âm lượng: “Đại thiếu gia…”.

Vẫn không có phản ứng.

Anh có ý gì thế? Ngủ rồi sao? Hay là… kĩ thuật của cô tốt quá, khiến anh bị bệnh rồi?

Nghĩ đến việc lớn như bị bệnh, Bạch Tinh Nhiên vội vàng lăn xuống khỏi người anh, đồng thời ấn mở công tắc đèn. Trong phòng lại sáng trưng, mặc dù Nam Cung Thiên Ân trêи giường ngủ không an ổn lắm, sắc mặt cũng không quá tốt, nhưng nhìn không có vẻ là phát bệnh.

Bạch Tinh Nhiên thở phào, nghĩ bụng thế mà cũng ngủ được, anh phải mệt thế nào chứ?

Cô ngẩng đầu nhìn lướt thời gian trêи tường, một giờ sáng, không ngờ muộn vậy rồi, thảo nào Nam Cung Thiên Ân lại buồn ngủ đến mức thϊế͙p͙ đi!

Nhưng cũng tốt, trận đấu tối nay coi như là thoát được trong gang tấc.

Bạch Tinh Nhiên thở phào, bàn tay nhỏ đặt lên cái bụng còn bằng phẳng của mình, nói thầm trong lòng: “Cục cưng, chúng ta cuối cùng cũng an toàn rồi”.

Đắp chăn cho Nam Cung Thiên Ân, lúc xoay người đang định lặng lẽ xuống giường, eo đột nhiên lại bị một cánh tay như vòng sắt ôm lấy, ngay sau đó đã bị anh kéo vào lòng.

“Đại thiếu gia… chẳng phải anh ngủ rồi sao?”, Bạch Tinh Nhiên hét nhỏ.

“Chu Chu… đừng đi”, bên tai là tiếng nói mơ khe khẽ của anh.

Bạch Tinh Nhiên sững sờ một lúc, anh đang gọi cô là gì? Chu Chu? Không, anh không phải đang gọi cô, mà là gọi Chu tiểu thư anh yêu.

Đúng thế, người con gái anh từng yêu họ Chu, anh thân mật gọi cô là Chu Chu.

Ôm cô nhưng lại gọi tên một người con gái khác, cảm giác này thực sự khiến lòng người ta không thoải mái, Bạch Tinh Nhiên vùng khỏi cái ôm của anh xuống dưới mang theo chút tức giận.

Phía sau, Nam Cung Thiên Ân mơ màng đuổi theo, lại ôm cứng lấy eo cô: “Đừng đi…”.

“Cứ đi”, Bạch Tinh Nhiên hất anh ra, tiếp đó bèn xuống giường.

“Rầm” một tiếng, cơ thể Nam Cung Thiên Ân bám sát bị đập xuống đất, cùng với đó là tiếng rêи đau đớn.

Bàn tay vốn đã nắm tay nắm cửa của Bạch Tinh Nhiên vì âm thanh này mà dừng lại, quay đầu, thì nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân đang bò ra đất với vẻ mặt đau đớn.

Cô vốn định không quan tâm anh, mở cửa chuồn êm, nhưng bước chân đã bước ra cuối cùng lại vì không nỡ mà quay về. Nếu không phải vì anh bị bệnh bẩm sinh thì cô chắc chắn sẽ không quay đầu để bị hành.

“Anh vẫn ổn chứ?”, Bạch Tinh Nhiên đánh giá anh đang bò ra đất không động đậy, dùng tay đẩy cơ thể anh. Thấy anh vẫn không cử động, thì đổi thành khoác cánh tay anh thử đỡ anh dậy.

Rõ ràng là không phải giường rất cao, anh có cần phải ngã một cách đau đớn vậy không? Cô bày tỏ không hiểu.

Khi cô đỡ anh từ dưới đất lên, nhìn thấy một vệt đỏ sẫm trêи chiếc thảm màu xám tro, rồi lại nhìn dòng máu bên khóe môi anh, thì kinh ngạc đến mức hét khẽ: “Trời ơi! Anh chảy máu rồi?”.

Là chảy máu hay là nôn ra máu? Cô không biết.