Phác Luyến Dao hạ giọng hỏi: “Anh họ, thuốc buổi chiều anh uống chưa?”.
“Chưa, lát nữa uống”, Nam Cung Thiên Ân vẫn điều khiển điện thoại.
“Lát nữa nhớ uống đó”, Phác Luyến Dao dặn dò.
Mặc dù cô ta cố ý nói nhỏ, nhưng Bạch Tinh Nhiên vẫn bị làm phiền nên tỉnh lại, cô từ từ mở hai mắt, vừa hay nhìn thấy bóng lưng xa dần của Phác Luyến Dao. Lại cúi đầu nhìn mình, mới nhận ra mình thế mà lại dính sát vào người Nam Cung Thiên Ân, cánh tay còn ôm eo anh.
Trước khi cô ngủ rõ ràng chỉ dựa sát vào Nam Cung Thiên Ân chút thôi, sao ngủ một giấc tỉnh dậy…
Trời ơi, chẳng lẽ trong tiềm thức, Bạch Tinh Nhiên cô cũng là một người phụ nữ háo sắc sao?
Cô nhanh chóng rụt cánh tay vắt ngang trêи người anh về, sau đó ngồi dậy khỏi giường, ngại ngùng cười khan nói: “Giường này nhỏ quá, xin lỗi nhé”.
“Tại sao lại xin lỗi?”.
“Tôi… bình thường không háo sắc thế đâu”.
“Tối hôm kia người bò trêи người tôi ɭϊếʍ cả tối như chó con chẳng lẽ không phải cô sao?”, mặt người nào đó không đỏ, không thở gấp, ánh mắt vẫn dừng trêи màn hình điện thoại.
Gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Tinh Nhiên bỗng chốc đỏ ửng, tối hôm kia? Tối hôm kia chẳng phải anh nôn ra máu phát bệnh sao? Thế mà vẫn nhớ cô bò trêи người anh ɭϊếʍ…
“Đấy là hôn!”, cô không vui sửa lại.
Tức quá đi mất, mặc dù lần đầu tiên cô chủ động hôn một người đàn ông, kỹ thuật không tốt, nhưng cũng không cần hình dung nụ hôn của cô là chó con ɭϊếʍ chứ?
“Theo tôi thấy thì chó còn hôn chuyên nghiệp hơn cô”.
“Anh…”, Bạch Tinh Nhiên cứng họng, sau đó nản lòng nói: “Được rồi, anh nhiều phụ nữ, kinh nghiệm phong phú, tôi không so được với anh, được chưa?”.
Cô hờn dỗi tựa vào đầu giường sát anh, một tay vớ lấy điện thoại ở cái tủ đầu giường, mở máy chủ.
Vừa đăng nhập vào máy chủ, thì dù là khu vực nói chuyện công cộng hay là hòm thư riêng của cô đều đã bị tin tức lấp đầy.
Cô nhanh chóng đọc một lượt tin nhắn riêng, có người nhẹ nhàng khuyên cô đừng ly hôn với Băng Phong, dù sao kết hôn lâu vậy rồi, cũng có một vài đồng đội vốn ngứa mắt cô chửi cô vong ân phụ nghĩa, lợi dụng Băng Phong xong thì đá người ta.
Đọc tin được một nửa, cô cuối cùng cũng hiểu ra là chuyện gì, hai tiếng trước cô đã cưỡng chế giải trừ hôn ước với Băng Phong!
Hai tiếng trước cô đang say ngủ, nằm mơ mộng đẹp, sao có thể chạy đi ly hôn với Băng Phong, hơn nữa còn là cưỡng chế ly hôn?
Rốt cuộc là “việc tốt” ai làm?
Cô bực mình chuyển sang Nam Cung Thiên Ân, giơ điện thoại ra trước mặt anh: “Nam Cung Thiên Ân! Có phải là việc tốt anh làm không?”.
“Đúng”, Nam Cung Thiên Ân không ngẩng đầu lên.
“Anh… sao anh có thể làm vậy?”, Bạch Tinh Nhiên bực mình kêu gào: “Tôi còn đang làm một nhiệm vụ rất quan trọng với anh ấy, hơn nữa sắp xong rồi, thế mà anh đột nhiên cưỡng chế bọn tôi ly hôn, cơ hội nhiệm vụ hiếm có như vậy, anh… anh đền được không?”.
“Không thấy tôi đang nỗ lực thăng cấp à?”.
“Liên quan gì tôi?”.
“Lấy cô”.
Bạch Tinh Nhiên bị hai chữ cuối cùng của anh làm cho sửng sốt, anh đang nói gì? Lấy cô?
“Muốn lấy tôi? Không dễ thế đâu”.
“Thử thì biết thôi”, Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng buông điện thoại, nghiêng người áp sát: “Muốn lấy cô khó đến mức nào? Có phải chưa lấy bao giờ đâu”.
“Anh! Mặt dày!”, Bạch Tinh Nhiên xấu hổ đẩy mặt anh ra sau, sau đó mở chăn chui tọt vào trong, trùm kín đầu.
“Vì một nhân vật game tức giận như vậy?”, Nam Cung Thiên Ân lật chăn trêи đầu cô ra, trêи mặt hiện lên vẻ không vui: “Hay là cô từng gặp cậu ta? Thích cậu ta? Cho nên mới muốn kết hôn với cậu ta?”.
“Tôi không có”, Bạch Tinh Nhiên bất mãn nhìn anh lên án: “Tôi chỉ không thích anh cứ ngang ngược, ích kỉ như vậy”.
Nhưng mà…
Lòng Bạch Tinh Nhiên xẹt qua một nghi ngờ, lời này anh nói là có ý gì? Sao lại để ý cô kết hôn giả với người trong game đến vậy? Chẳng lẽ… anh có thích cô một chút rồi? Nên mới để ý vậy?
Nghĩ đến khả năng này, đuôi mắt Bạch Tinh Nhiên cong cong, cười trộm.
Tâm trạng cô cực tốt cầm điện thoại lên, vừa xin lỗi các đồng đội trong game, vừa cười tủm tỉm nói: “Mặc dù giờ anh còn non quá không có tư cách lấy tôi, nhưng anh yên tâm, tôi sẽ đợi anh, đợi đến khi anh trưởng thành, có tư cách lấy tôi thì thôi”.
Sau một ngày một đêm bên nhau cả ngày lẫn đêm ở bệnh viện, Bạch Tinh Nhiên cảm giác mình đã cách Nam Cung Thiên Ân gần thêm một bước, ít nhất lúc anh đối diện cô thì không còn chỉ có lạnh nhạt và chán ghét nữa.
Cảm nhận kĩ một chút, cô còn khá hưởng thụ ngày ở bên anh thế này, hi vọng có thể hiểu thêm về anh sau lần nhập viện này, bước thêm vào nội tâm anh một chút.
Chỉ có điều không đợi cô mong đợi xong, thì Phác Luyến Dao đã đến báo họ có thể xuất viện rồi.
Nam Cung Thiên Ân vừa nghe có thể xuất viện thì ngay lập tức thở phào.
Bạch Tinh Nhiên thì lại hơi thất vọng hỏi: “Chẳng phải nói ít nhất phải ở viện ba ngày sao? Sao mới đó đã có thể xuất viện rồi?”.
Phác Luyến Dao ngậm cười nói: “Em thấy anh họ sắp buồn chán đến mọc rêu rồi, nên bàn với bác sĩ điều trị cho anh họ xuất viện”.
Nam Cung Thiên Ân chán đến sắp mọc rêu? Bạch Tinh Nhiên cạn lời, rõ ràng anh từ sáng đến tối chơi game rất là sung sướиɠ mà?
Phác Luyến Dao lại nói: “Anh họ, em khó khăn lắm mới thuyết phục được bác sĩ điều trị, cho nên anh phải hứa với em về đến nhà thì nghỉ ngơi hẳn hoi, đừng mệt mỏi quá, nếu không thì em không thể ăn nói với bác sĩ điều trị và bà nội đâu”.
“Yên tâm đi, anh sẽ làm vậy”, Nam Cung Thiên Ân cất điện thoại cười khẽ.
Sau khi Phác Luyến Dao đi, Bạch Tinh Nhiên lề mề lấy quần áo của Nam Cung Thiên Ân trong tủ ra, sau khi giúp anh thay xong thì cùng anh đi đến cửa phòng bệnh.
Thang máy dừng ở tầng một, lúc bước ra khỏi thang máy, Bạch Tinh Nhiên bất ngờ nhìn thấy Lâm An Nam trùng hợp đi từ ngoài vào.
Trong tay Lâm An Nam xách giỏ hoa quả, anh ta với bộ Âu phục màu sẫm có vẻ đầy sức sống, hiên ngang oai hùng. Anh ta cũng nhìn thấy cô, đứng khựng lại, sau khi sửng sốt đánh giá hai người rồi lễ phép nói: “Anh họ, chị dâu họ, anh chị định xuất viện? Chẳng phải nói ngày kia mới xuất viện sao?”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn thấy anh ta, cơ thể dựa sát vào Nam Cung Thiên Ân theo bản năng, bàn tay nhỏ khoác khuỷu tay anh.
Cô không ngờ sẽ gặp Lâm An Nam ở đây, cái đồ yêu nghiệt âm hồn không tan này!