Theo mệnh lệnh của lão phu nhân, Bạch Tinh Nhiên ngồi lên xe của Nam Cung Thiên Ân. Xe từ từ rời khỏi biệt thự nhà Nam Cung, đi về hướng thành phố.
Hai người ngồi trong xe cả chặng đường không nói gì, Bạch Tinh Nhiên dựa lưng vào ghế nhìn cảnh vật thoáng qua ngoài cửa sổ, Nam Cung Thiên Ân thì tập trung lái xe.
Trong lòng cô ít nhiều vẫn còn oán giận Nam Cung Thiên Ân, mặc dù giữa hai người không có nền tảng tình cảm, cũng biết rõ trong lòng anh có người khác, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy tức giận và thất vọng về phản ứng của anh về việc cô lẻn vào từ đường lúc trước.
Mấy ngày nay cô và anh cơ bản không hề nói chuyện, anh thì ngày nào cũng bận công việc sớm đi tối về, còn cô hết vẽ vời lại đến nghe nhạc thư giãn, sau đó khóa cửa đi ngủ sớm.
Chiếc xe dừng lại ở trước một trung tâm thương mại hàng cao cấp xa xỉ, Nam Cung Thiên Ân chẳng buồn quay đầu buông độc hai chữ: “Xuống xe”.
Trung tâm thương mại này là nơi đắt nhất Châu Thành, cũng là nơi lúc trước cô chẳng bao giờ dám tới, thế mà Nam Cung Thiên Ân lại đưa cô tới đây.
Đương nhiên, cô bây giờ đang đóng vai Bạch Ánh An, thân là thiên kim tiểu thư nhà họ Bạch nếu như thể hiện quá bần tiện ngược lại còn dễ khiến Nam Cung Thiên Ân nghi ngờ.
Thế là sau vài giây dừng lại, cô sải bước đi vào trong tòa nhà trung tâm thương mại trước.
Sau khi Bạch Tinh Nhiên lên đến khu quần áo ở tầng 2, nhìn xung quanh một lượt rồi cất bước đi vào một cửa hàng nhìn màu sắc trông khá là tươi tắn.
Lúc cô bước chân vào cửa hàng, bàn tay nhỏ đột nhiên bị một bàn tay lớn ấm nóng nắm lại.
Cô giật mình một cái, quay đầu mới phát hiện hóa ra là Nam Cung Thiên Ân nắm tay mình.
“Em yêu, anh biết có một cửa hàng rất hợp với em”, Nam Cung Thiên Ân khẽ cười với cô, cười đẹp đến mê hồn.
Bạch Tinh Nhiên bị nụ cười của anh làm cho sững người, trong lòng nghĩ người đàn ông này không sao chứ? Sao đột nhiên lại cười như thế này.
Một phút sau, cô liền hiểu ra.
Chỉ thấy xung quanh bất luận là nhân viên hay là khách hàng, đều nhìn anh bằng ánh mắt vừa hiếu kỳ vừa mê mẩn, hóa ra người đàn ông này đang đóng kịch!
Nếu anh đã muốn diễn, cô cũng chẳng có lý nào lại không phối hợp, môi cong lên, cô cười tồi tựa vào người anh, tỏ ra dáng vẻ vợ chồng ân ái.
Cửa hàng mà Nam Cung Thiên Ân nói là hợp với cô, thực ra là nằm ở một góc khá yên tĩnh trêи tầng ba, bởi vì quần áo ở đây đắt hơn ở những cửa hàng khác, chủ yếu là bán cho khách quen, nên những khách ngắm dạo cũng ít hơn.
Nam Cung Thiên Ân thích nơi yên tĩnh, Bạch Tinh Nhiên cũng chẳng để tâm, dù sao hôm nay thứ cô mua cũng không phải quần áo, mà là thương hiệu, thể diện.
Nhân viên bán hàng nhiệt tình chào đón, kìm nén sự hưng phấn trong lòng vừa lén đánh giá Nam Cung Thiên Ân vừa lễ phép hỏi: “Chào buổi sáng anh chị, xin hỏi anh chị có cần giúp gì không ạ?”.
Đây là lần đầu tiên cô ta được nhìn thấy diện mạo thật của người đàn ông thần bí này ở cự ly gần như thế, trước dây chỉ nhìn thấy ở trêи báo.
“Giúp tôi chọn mấy bộ đồ hợp với cô ấy”, sau khi buông một câu với nhân viên bán hàng, Nam Cung Thiên Ân đi đến chỗ sofa ở giữa cửa hàng ngồi xuống.
“Vâng ạ, mời chị đi theo em”, cô nhân viên dẫn Bạch Tinh Nhiên đi đến trước kệ treo đồ, bắt đầu lựa chọn đồ phối cho cô.
Bạch Tinh Nhiên phát hiện ra mẫu mã quần áo ở cửa hàng này cũng không tồi, chỉ là giá đắt như trêи trời, một cái áo len hơn một trăm nghìn tệ? Có nhầm không vậy! Dát vàng à?
“Em cảm thấy chiếc này rất hợp với chị, không tin chị hỏi Thiên Ân thiếu gia xem”, cô nhân viên vừa nói vừa ướm thử lên người cô.
“Một trăm mười nghìn tệ? Không giảm giá sao?”, Bạch Tinh Nhiên bất giác hỏi một câu.
“Rất xin lỗi, quần áo của hãng chúng em chưa giảm giá bao giờ”, nhân viên bán hàng vẫn lễ phép ôn hòa.
Bạch Tinh Nhiên quay đầu nhìn Nam Cung Thiên Ân, phát hiện anh đang ngồi vắt chân tựa vào sofa nhìn mình với nụ cười nhạt bình thản trêи mặt.
Cô vốn định hỏi anh có thể đổi sang hàng không, sau khi nhìn thấy ánh mắt anh, sợ anh chê cô làm mất mặt anh, chỉ đành nói với cô nhân viên: “Vậy để tôi đi thử”.
Dưới sự giúp đỡ của cô nhân viên, cô thay bộ đồ giá trêи trời này.
Đây mà một chiếc váy rộng phong cách Hàn Quốc, dù sao cũng rất phù hợp cho cái bụng đang to dần ra của cô.
“Thiên Ân thiếu gia, anh thấy sao ạ?”, cô phục vụ cười hỏi Nam Cung Thiên Ân.
Nam Cung Thiên Ân nhìn lướt Bạch Tinh Nhiên một cái, gật đầu: “Đẹp, gói nó lại đi”.
Bạch Tinh Nhiên xót ruột chọn thêm vài bộ phong cách Hàn Quốc nữa, rồi lần lượt thử cho Nam Cung Thiên Ân xem, lúc thử đến cái cuối cùng, Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng không nhịn được mà thốt ra một câu: “Vỗn dĩ thân hình đã không được đẹp rồi, tại sao chứ chọn những bộ không thấy eo thế?”.
Anh không hiểu, phụ nữ chẳng phải đều thích những bộ quần áo có thể để lộ ra đường cong trước sau của mình sao? Tại sao người phụ nữ này cứ chọn mấy cái baby doll, đã làm vợ người ta rồi còn mặc đồ đáng yêu.
Bạch Tinh Nhiên cắn răng, cắn môi cười chế giễu: “Anh kệ tôi, dù sao tôi mặc phong cách gì anh cũng đều không thích mà”.
“Nếu đã cùng cô đến đây rồi thì cô chọn đồ gì cho mình cũng phải do tôi quyết chứ đúng không?”.
Bạch Tinh Nhiên chỉ bộ đồ trêи người mình: “Tôi cảm thấy đồ baby doll rất đáng yêu rất thoải mái, người không có thân hình đẹp giống như tôi rất thích hợp mặc đồ phong cách này”.
Nam Cung Thiên Ân bị cô cãi cho cứng họng, đương nhiên, anh cũng không phải hạng nhận thức kém mà đi đôi co với cô trong cửa hàng nhà người ta, chỉ đành cười với cô nhân viên: “Phiền cô gói hết những bộ vừa nãy vào cho tôi”.
“Vâng ạ”, cô phục vụ mặt mày hớn hở đi gói đồ, coi những lời đấu khẩu của hai người đều là hờn yêu mắng yêu.
Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, Nam Cung Thiên Ân lại lái xe đưa Bạch Tinh Nhiên đến một cửa hàng đá quý, Bạch Tinh Nhiên ý tứ đặt mấy mẫu thiết kế.
Nam Cung Thiên Ân buông mắt nhìn lướt qua những mẫu cô vừa chọn, đều là những mẫu nhỏ đơn giản.
“Cô có thể chọn loại đắt hơn chút không, nhà Nam Cung không tiếc cô tiền mấy món đồ trang sức này đâu”, anh nói.
“Không cần đâu, dù sao mua rồi tôi cũng không đeo”, Bạch Tinh Nhiên nói với cô nhân viên: “Lấy mấy mẫu này đi”.
Cô nhân viên gật đầu: “Vâng, một tháng sau xin mời hai vị đến cửa hàng để đeo thử, nếu như còn có điểm gì không hài lòng chúng tôi có thể làm lại cái mới”.
“Cảm ơn”, Bạch Tinh Nhiên cười nhạt.
Chọn trang sức xong đã đến giờ ăn cơm trưa, cả hai đều không có ý định cùng nhau ăn ở ngoài.
Trêи đường lái xe trở về nhà, Bạch Tinh Nhiên rảnh rỗi không có gì làm liền bỏ điện thoại ra đăng nhập vào game, tên Thiên Ân thiếu gia hiện màu đen, hiển nhiên đã rất lâu rồi anh không đăng nhập.
Xem ra từ sau khi ra viện anh chưa đăng nhập lại lần nào, người lúc nào cũng bận rộn trêи thương trường như anh sao có thời gian chơi game chứ, không đăng nhập mới là bình thường.
Nhìn thấy cô online, Băng Phong lập tức nhắn tin chào hỏi.
Về việc cô cưỡng chế ly hôn, bản thân Băng Phong lại có vẻ rất bình tĩnh, như không hề có ý trách móc.
Ngược lại Bạch Tinh Nhiên thì cảm thấy ái ngại, liền xin lỗi anh ta một tràng.
Hai người nói chuyện một lúc, thì điện thoại của Bạch Tinh Nhiên reo lên, là Triệu Phi Dương gọi đến.
Từ lúc biết Nam Cung Thiên Ân cấm Bạch Tinh Nhiên đến trại trẻ mồ côi, Triệu Phi Dương cũng rất ít làm phiền cô, hôm nay đột nhiên gọi điện cho cô nhất định là có việc quan trọng. Cho nên chẳng cần nghĩ, Bạch Tinh Nhiên liền ấn nút nghe.
Vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói gấp gáp của Triệu Phi Dương: “Tinh… Ánh An, bây giờ cô rảnh không? Tiểu Lạp không sắp không chịu nổi nữa rồi, nó cứ khóc đòi gặp cô”.