Người trong phòng đã bắt đầu lao xao. Hạ Diệp Trầm mở mắt, mãi nhớ ra hôm nay là ngày lao động công ích. Gần nhà giam có một bãi đá, các phạm nhân mỗi tuần sẽ có mấy ngày phải đi chuyển đá, nói đúng hơn là hành xác.
Đáng ra Hạ Diệp Trầm chưa bị kết án, các hoạt động này không phải tham gia. Nhưng cô đắc tội với nhà họ Dụ, nên bị đưa vào khu tội phạm nguy hiểm, vậy thì không sao tránh được số phận phải lao động cải tạo.
Từ Nhất Nặc kéo Hạ Diệp Trầm dậy. Hai người nắm lấy tay nhau, khiến cho Hàn Băng Băng đứng bên cạnh tức giận đến đỏ mắt. Nhân lúc Từ Nhất Nặc không để ý, cô ta còn gằn nhẹ:
"Mày đừng có tưởng có chị Từ bảo vệ rồi muốn làm gì thì làm. Tao nhất định sẽ cho mày biết tay."
Hạ Diệp Trầm đứng một chỗ, trạng thái vẫn chưa hoàn hồn. Hàn Băng Băng thấy cô như vậy, cười cợt: "Đồ nhát gan, có thế đã sợ tè ra quần."
Sau tiếng tuýt còi, tất cả các phạm nhân không biết đang làm gì đều phải trình diện, xếp thành hai hàng đi đều ra bãi đá sau nhà giam. Hạ Diệp Trầm và Từ Nhất Nặc đi song song. Hạ Diệp Trầm nhìn sang người bên cạnh, ngập ngừng:
"Chị Nhất Nặc..."
Từ Nhất Nặc cười buồn:
"Khó khăn lắm mới tìm thấy người hợp ý mình. Nhưng mà... Thôi, sau này có duyên, chúng ta hãy nói chuyện."
Tiếng của Thái Linh lại thúc giục, cả hai đều không nói nữa. Đoàn người đi bộ năm phút đã đến nơi. Mọi người chia nhau ra, dọn cỏ, bê đá, đỡ lên xe, đẩy xe. Từ Nhất Nặc biết Hạ Diệp Trầm có thai, gần như lăng xăng đến đỡ cô mọi việc. Cô ấy là bá vương của toàn bộ trại giam, nên cũng không ai nói gì. Đến cả Thái Linh cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Lao động ở trại giam là lao động "thật". Các phạm nhân chỉ được nghỉ trưa một chút, rồi lại làm đến chiều tối.
Trời mùa đông ở Thiên Tân, chỉ bốn giờ đã thấy lờ mờ. Thái Linh tuýt còi, ra lệnh cho tất cả đi về.
"Mà nhìn tao bằng ánh mắt đó à?"
Ánh mắt mọi người đổ dồn về nơi phát ra tiếng nói. Từ Nhất Nặc vung chân đạp Hàn Băng Băng ngã xuống đất, cúi xuống nắm cổ áo cô ta.
"Mày muốn trèo lên đầu tao lâu lắm rồi phải không? Mày không nhìn lại tư cách của mày đi, tao không thích nói nhiều, mày thu phục mấy đứa kia làm đệ tử của mình cô lập tao, đúng không?"
Hàn Băng Băng không ngờ đến Từ Nhất Nặc đột nhiên giở trò, chỉ biết lắp bắp:
"Chị... Chị Nhất Nặc... Chúng ta là người nhà, chị nói cái gì vậy?"
Từ Nhất Nặc nhổ một bãi nước bọt xuống đất, bắt đầu lao vào đấm đá không ngừng. Hàn Băng Băng tất nhiên không phải hạng người chịu đòn, ngay lập tức phản công. Thái Linh chạy vào giữa can ngăn, nhưng không làm sao tách được hai người đang quấn lấy nhau, thậm chí còn nhiều lần ăn đòn oan.
Cô quát lên:
"Dừng tay ngay, đừng để tôi dùng đến vũ khí!"
Từ Nhất Nặc dứt của Hàn Băng Băng một mảng tóc, cười cợt:
"Dù có bị phạt tôi cũng phải xé xác thứ ghê tởm này ra đã."
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Ba phát súng liền nhau. Đội cảnh sát bảo vệ đã vào cuộc.
Từ Nhất Nặc cũng thức thời buông tay. Cô còn liếc qua Hàn Băng Băng bị đánh thảm hại, đầu mày chứa đầy ý chê cười:
"Năng lực của bản thân không tốt, đừng có muốn làm chuyện lớn."
Thái Linh đau đầu quát lên:
"0745, đừng có quá đáng. Cô muốn gia tăng thời hạn tù giam à?"
"Được rồi, tôi xin lỗi. Thế được chưa?"
Đám đông náo nhiệt đã bắt đầu im lặng. Ai cũng ngạc nhiên người trầm tĩnh như Từ Nhất Nặc hôm nay lại ầm ĩ đến thế, nhưng cũng chỉ dám để trong lòng. Thái Linh lại lần nữa tuýt còi, ra lệnh phạm nhân xếp thành hai hàng.
"Chúng ta trở về."
Đúng lúc đó, Hàn Băng Băng lại la lên:
"Chị Thái Linh, 0852 chạy trốn rồi!"
Hạ Diệp Trầm thực sự chạy trốn. Đằng sau nhà giam là một cánh rừng bất tận. Trước khi rời phòng, Từ Nhất Nặc đã nhân cơ hội hai người nắm tay mà viết vào tay cô mấy chữ:
"Tìm cơ hội chạy trốn!"
Sau đó cô ấy đánh nhau với Hàn Băng Băng, cố ý thu hút tầm mắt của tất cả mọi người. Trong lúc mặt trời dần lặn, Hạ Diệp Trầm mới nhân cơ hội đó để chạy trốn.
Lúc này có lẽ đã khoảng 5h30. Trong rừng tối om. Mùa này các loại sinh vật đều ngủ đông. Hạ Diệp Trầm băng qua cánh rừng, không biết phương hướng tiếp theo cần đi.
Thực ra, chạy trốn vào trong rừng không phải biện pháp thông minh. Nhưng nếu như ngồi trong nhà lao chờ án tử, vậy chi bằng đánh cược một lần.
"Mẹ, mẹ nhất định phải phù hộ cho con. Con không thể chết được, ít nhất là bây giờ."
Hạ Diệp Trầm chạy theo hướng Bắc một hồi, thấy mình đã mệt lử. Nhưng cô không dám dừng lại.
Cơ hội chỉ đến một lần.
Húuuuu!
Gâu! Gâu! Gâu!
Tiếng chó xa văng vẳng hú lên. Hạ Diệp Trầm đứng tựa vào một thân cây, thở dốc.
Rừng mùa đông trơ trọi, chỉ có tuyết trắng xóa với thân cây khẳng khiu, không có nơi nào có thể trốn được. Cô nhìn lại đằng sau, một khoảng rừng đang được thắp sáng bởi đèn pin.
Tình thế của cô lúc này bất lợi vô cùng.
Hạ Diệp Trầm tiếp tục chạy, càng ngày càng mất sức. Cô đã nghe rõ tiếng của chỉ huy:
"Cô ta ở đằng trước. Tăng tốc lên! Đội chó săn đi trước."
Xem ra không có cách nào trốn được. Càng phản kháng càng nhận kết cục đau thương.
Hạ Diệp Trầm cứ chạy, không kịp để ý dưới chân. Cô giẫm phải một hòn đá lớn, ngã sấp xuống, đập mạnh vào trong tuyết lạnh. May mà trước khi ngã cô đã kịp che chở cho phần bụng.
Hơi thở tanh nồng của loài dã thú đã kề sát. Cô nhắm mắt lại, khuất phục.
Hai tay bỗng nhiên bị nắm lấy. Còng số tám "cách" một tiếng khóa tự do của cô lại.
Chỉ huy cười khà khà:
"Vương Đại Lực, cậu thật là thanh niên biết tranh thủ. Chó săn đã xông đến nơi rồi mà còn ra tay cướp công của nó."
Hạ Diệp Trầm chẳng buồn mở mắt, cũng chỉ biết người bắt cô là Vương Đại Lực.
Anh ta cười hì hì:
"Ngại quá, chó săn không có công lao vẫn được nuôi. Còn kẻ hèn cai ngục như tôi đây không có công cán gì thì làm sao đủ lương tháng. Hơn nữa ngày kia là đến phiên xét xử của cô ta rồi, nếu chó săn ra tay, e là..."
Chỉ huy sắc mặt đen sì:
"Cậu thật ngu ngốc. Câu đó không cần nói ra đâu! Cậu bắt được cô ta, vậy thì chịu trách nhiệm đưa cô ta về đi!"
Vương Đại Lực gật đầu:
"Đã rõ!"
Đoàn người quay đi. Vương Đại Lực lật người Hạ Diệp Trầm lại, sau đó cúi xuống, bế cô lên.
Là bế!
Cai ngục bế phạm nhân bỏ trốn trở về, đúng là lần đầu tiên nghe thấy.
Ngay cả Hạ Diệp Trầm cũng rất ngạc nhiên. Cô mở to mắt, nhìn anh ta chằm chằm. Người đàn ông này râu ria xồm xoàm, không nhìn rõ mặt mũi. Nhưng anh ta lại có một đôi mắt sáng rực.
Vương Đại Lực cũng vừa hay cúi xuống, ánh mắt hai người chạm nhau. Anh ta giọng ồm oàm:
"Nếu như biết mình bị oan, sao còn chạy trốn? Cô có thể trốn được sao?"
Hạ Diệp Trầm ngẩn người. Cô lắc đầu:
"Không có ai tin tôi bị oan."
Không, có người tin cô bị oan. Nhưng họ người chết, người bị thương, người không có tiếng nói. Cô càng kêu gào mình bị oan, lại càng kéo nhiều người vô tội vào cuộc.
Vương Đại Lực thở dài. Người anh ta rất ấm, mang lại cho Hạ Diệp Trầm chút bình an nho nhỏ. Cô tựa đầu vào l*иg ngực anh, cảm nhận được nơi đó đang rung động theo mỗi lời anh nói: