*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Nghệ thuật của ẩm thực là gì? Là tấm lòng. Người có lòng với bữa cơm mình nấu sẽ cho ra một tác phẩm nghệ thuật ẩm thực thực thụ, ít nhất là ở mặt tình cảm."
Đám người cười ầm lên:
"Cô Diệp, có nhiều bà nội trợ dùng cả tấm lòng để nấu ăn cho chồng, vậy mà có nấu được ngon đâu. Nấu ăn vẫn phải xem xét đến tài nghệ, công thức, óc thẩm mỹ. Chứ dựa vào tấm lòng làm sao mà ngon?"
Diệp Thư Vân cũng nhoẻn miệng cười:
"Vậy các bạn là ông chồng kia, nếu muốn gia đình hòa thuận, các bạn có chê bữa cơm mà vợ mình nấu không?"
Mấy người khác im lặng. Diệp Thư Vân biết rằng đã đến lúc, cô liền bổ sung thêm.
"Cho nên mới nói nghệ thuật ẩm thực thực sự không có ngon hay không ngon, mà là hòa hợp hay không hòa hợp. Khẩu vị của mọi người khác nhau, nếu không có tâm tìm hiểu khẩu vị của thực khách, làm sao có thể đạt đến độ hòa hợp. Sự hòa hợp trong ẩm thực, cũng cần có sự hòa hợp giữa đầu bếp và người thưởng thức nữa." Diệp Thư Vân vừa nói xong, chuông báo tan học cũng reo vang. Cô đứng nghiêm, cúi chào:
"Các bạn học viên thân mến, buổi học đến đây là kết thúc. Chúc các bạn thành công."
Diệp Thư Vân năm năm trước chính là Hạ Diệp Trầm.
Năm năm sống ở Hàng Châu, cô tình cờ gặp một vị đầu bếp già, Diệp Nhã. Bà có một đứa con gái tên Diệp Thư Vân, cũng là thân phận của cô bây giờ.
Mẹ Nhã đã già lắm rồi, không xuống bếp được nữa, nhưng những kiến thức về nghề đầu bếp vẫn còn rất phong phú. Vừa hay, Hạ Diệp Trầm có duyên gặp mặt, cứu bà khỏi một vụ tai nạn giao thông. Từ đó, cô trở thành con gái nuôi của bà, cũng học tay nghề từ bà để kiếm sống.
Hạ Diệp Trầm rất có thiên phú về nấu ăn, chẳng mấy chốc đã trở thành đầu bếp giỏi. Cô ban ngày mở lớp dạy nấu ăn, tối đến lại đi làm đầu bếp cho nhà hàng, tiền lương cũng được kha khá. Cô nhìn số dư tài khoản của mình, cười buồn:
"Vẫn còn thiếu rất nhiều."
Tiền duy trì cuộc sống, tiền cho mẹ Nhã khám bệnh…
Mấy năm nay mẹ Nhã càng ngày càng yếu. Bà đã truyền thụ tất cả kinh nghiệm của mình cho cô, bản thân Hạ Diệp Trầm cũng coi bà vừa là thầy vừa là mẹ, cô không thể bỏ mặc mẹ của mình như vậy được.
Tiền, dù kiếm bao nhiêu cũng không đủ.
Điện thoại chợt đổ chuông. Hạ Diệp Trầm nhíu mày lại, ấn nghe máy. Là Từ Nhất Nặc gọi đến.
"Diệp Trầm, em ở đâu? A Trần mất tích rồi?"
"A Trần?"
Hạ Diệp Trầm không kịp phản ứng lại, chỉ có thể lặp lại cái tên.
Từ Nhất Nặc giọng run run:
"A Trần thực sự mất tích rồi. Cô giáo nói thằng bé đi chơi cùng với bạn ngoài sân, nhưng chỉ chớp mắt đã không thấy đâu cả. Nhà trường đã tìm khắp nơi mà không thấy. Điện thoại của em tắt máy nên họ mới gọi cho chị." Hạ Diệp Trầm thấy trời đất giống như đang sập xuống. Ngạn Trần, con của cô, mới sáng nó đi học còn ôm lấy mẹ mà hôn tạm biệt, giờ chỉ qua mấy tiếng đồng hồ, người ta lại báo rằng thằng bé mất tích rồi.
Cô nắm chặt điện thoại trong tay, cố tỏ ra bình tĩnh:
"Chị đợi chút, em sẽ đến đó liền."
Hạ Diệp Trầm bắt taxi đến thẳng trường học. Cảnh sát đã có mặt trong trường, họ đang lấy lời khai của thầy cô giáo trong trường. Đứng bên ngoài phòng còn có một cặp vợ chồng trẻ, có lẽ là cha mẹ của đứa bé bị mất tích cùng với Diệp Ngạn Trần.
Phụ huynh nhìn nhau, hốc mắt đỏ bừng.
Trên đường đến trường Hạ Diệp Trầm chỉ thầm cầu nguyện đây là một giấc mơ, nhưng bây giờ đã hoàn toàn tuyệt vọng. Giày của Diệp Ngạn Trần vẫn còn ở đây, mà thằng bé không chạy ào ra sà vào lòng cô nữa.
"Mẹ! Anh Ngạn Trần mất tích rồi!"
Hạ Diệp Trầm lén lau nước mắt, quay đầu theo hướng nơi tiếng khóc phát ra. Từ Nhất Nặc đang nắm tay một đứa bé gái. Con bé khóc thút thít, nước mắt tèm nhem đầy mặt.
Năm ấy rời khỏi Thiên Tân, cô sinh được một cặp song sinh. Anh là Diệp Ngạn Trần, đứa nhỏ trước mặt là em gái, Diệp Vấn.
Diệp Vấn học cùng lớp với anh, nghe tin anh mình bị mất tích, khóc hết nước mắt từ sớm. Hạ Diệp Trầm đau lòng, nhưng ngay cả bản thân cô cũng đang rối bời, không biết làm sao có thể dỗ được con bé.
Diệp Vấn rất thương anh mình, còn hơn cả thương bản thân cô bé nữa.
Cổ họng nghèn nghẹn, Hạ Diệp Trầm chỉ có thể vỗ lên vai Diệp Vấn an ủi:
"Không sao, chú cảnh sát sẽ tìm anh con về sớm thôi mà."
Lời cung của các cô giáo trong trường đã lấy xong. Hạ Diệp Trầm và đôi vợ chồng trẻ kia được gọi vào.
Người chồng họ Lâm, là giám đốc của một doanh nghiệp nhỏ.
Viên cảnh sát cũng không nhiều lời, hỏi thẳng hai người có thù oán gì với ai không.
Giám đốc Lâm bình thản trả lời, nhưng không khó nhận ra anh ta cũng chỉ đang giả vờ trấn tĩnh mà thôi.
"Không có! Gia đình nhà chúng tôi xưa nay sống rất khiêm tốn, có đắc tội với người cũng không đến mức phải khiến người ta ôm hận bắt cóc như vậy."
"Vậy còn cô thì sao?" - Câu hỏi này được ném cho Hạ Diệp Trầm.
Hạ Diệp Trầm có rất nhiều kẻ thù, nhưng họ đều không biết cô còn sống. Mà Diệp Thư Vân chắc chắn cũng không đắc tội với ai. Cô lắc đầu:
"Không có! Tôi không có giao tiếp với bên ngoài, hàng xóm cũng không qua lại."
Viên cảnh sát hỏi thêm vài câu nữa, cuối cùng cũng kết luận đây là một vụ bắt cóc tống tiền, hoặc là đường dây mua bán trẻ em. Họ sẽ cử người đi điều tra, cũng yêu cầu người nhà trở về đợi điện thoại của kẻ bắt cóc.
Lần nữa từ phòng khai đi ra, Hạ Diệp Trầm đã không chống đỡ được nữa. Cô phải vịn tường mà đi, trong lòng thầm nhắc bản thân phải bình tĩnh, nhưng ý chí gần như sụp đổ rồi, có nhắc vạn lần cũng không có cách nào lấn áp nỗi sợ hãi được.
Từ Nhất Nặc nắm lấy tay cô:
"Chúng ta đi quanh đây hỏi xem, biết đâu sẽ có được manh mối. Chị đã đưa A Vấn về với mẹ Nhã rồi."
Hạ Diệp Trầm gật đầu. Đến mức này cô chỉ có thể làm được điều gì hay điều đó.
Trời dần dần tối, Diệp Ngạn Trần cũng đã mất tích được mấy tiếng đồng hồ rồi. Hai người cùng đi các khu lân cận, gặp ai cũng hỏi có thấy người nào khả nghi không. Nhưng tin tức về hai đứa trẻ cứ như mò kim đáy bể. Cứ mỗi giây trôi qua, lòng người càng tuyệt vọng.
Cùng lúc đó, trong một căn nhà nhỏ, Tiểu Trần cũng vừa mới tỉnh dậy. Cậu bé tò mò nhìn quanh, thấy được mấy bạn nhỏ cũng bị bắt vào đây.
"Ninh Ninh, cậu tỉnh dậy đi."
Cậu bé lay lay người cô bé nằm cạnh mình. Đây là con gái của giám đốc Lâm, Ninh Ninh.
Ninh Ninh bị lay cũng tỉnh lại, vừa dậy đã chuẩn bị khóc toáng lên.
"Trật tự, em đừng khóc. Để bọn chúng biết chúng ta tỉnh lại thì làm thế nào bây giờ?"
Tiểu Trần vội vã bịt miệng cô bé lại, ngăn lại tiếng khóc kinh thiên động địa kia.
Mặt mũi Ninh Ninh đầy nước mắt, nhưng không khóc ra tiếng nữa. Cô bé biết anh trai này vì muốn cứu mình nên mới bị bắt vào đây. Anh trai là người tốt, sẽ không hại cô bé.
Bên ngoài, có tiếng nói lao xao, tính ra khoảng bốn năm người.