Người Vợ Xung Hỷ Của Trầm Tổng

Chương 34



Hồng Tịnh San hất mặt cho một người, ý chỉ đưa Hạ Diệp Trầm đi. Cô nhìn lại Trầm Dư Niên một lần nữa rồi chuyển bước chân theo hắn.

Nhà bếp cách chỗ này không xa. Tên kia đưa cô vào trong, lúc chuẩn bị rời đi quäc mắt đe dọa:

"Cô Diệp, nơi này có hoàn cảnh rất đặc biệt. Nhà chính của ông bà chủ tôi rất có quyền thế, nên không muốn người đời biết rằng họ có một người con trai điên điên khùng khùng đang ở đây. Cô vẫn nên giữ miệng, đừng để liên lụy đến những người vô tội như chúng tôi."

Lời của hắn có chút nào giống như đang nhờ vả chứ? Rõ ràng đang đe dọa cô. Nếu như Hạ Diệp Trầm lảm lời, chắc chẵn người nhà cô sẽ không yên ổn.

"Tôi đã rõ, anh cứ yên tâm đi."

Người kia nhận được câu trả lời, khinh thường quay đi không nói một lời nào.

Trong phòng bếp lúc này chỉ còn lại một người. Cô nhìn đống nguyên liệu hồi lâu.
Nếu đã đến đây, trước khi biết Trầm Dư Niên muốn gì, vậy cứ làm một đầu bếp bình thường đã.

Dù gì cô cũng đã lấy tiền của nhà họ Trầm để đóng viện phí cho mẹ Nhã, bây giờ cũng không có cách nào để rút ra được.

Lúc Hạ Diệp Trâm làm xong cơm, cả Hồng Tịnh San lẫn đám người kia đều không có trong phòng. Trong phòng tối tăm, cô đẩy cửa vào trong, đặt đĩa bánh bao lên bàn.

Bữa sáng, cô quyết định làm món bánh bao đơn giản thanh đạm.

"Cô vẫn quyết định ở đây?"

Tiếng nói vang lên sau lưng làm cho Hạ Diệp Trầm đứng tim. Gô quay phắt lại, nói chuyện không dễ nghe.

"Trầm Dư Niên, anh đừng có như quái vật thoắt ẩn thoät hiện đến ám tôi nữa có được không?"

"Quái vật à?" - Trầm Dư Niên nhắc lại, âm sắc có vài phần tự giễu.

Hạ Diệp Trầm thấy tim mình ẩn ẩn đau. Nhớ đến buổi tiệc năm năm trước khi người đàn ông này xuất hiện tấn công. Trầm Thiết Vỹ, cô biết mình nói sai rồi.
"Xin lỗi anh, tôi không cố ý nói những lời đó."

"Đã quen rồi."

Trầm Dư Niên bày ra dáng vẻ không quan tâm.

Nhưng anh càng thản nhiên như vậy, càng khiến cho Hạ Diệp Trầm không cách nào bình tĩnh được.

"Tôi...

Anh cắt ngang:

"Được rồi. Mặc dù tôi làm ra một vài kế hoạch nhỏ gọi cô đến đây, nhưng mà Dụ thiếu phu nhân đến lúc này vẫn chưa

chạy trốn, cũng khiến tôi thấy rất bất ngờ."

Nếu như anh đã bắt đầu vào việc chính, Hạ Diệp Trầm tất nhiên cũng không bám lấy vấn đề kia không buông nữa.

"Tôi muốn biết nếu như tôi ở đây, anh được lợi gì, mà tôi được lợi gì!"

Trầm Dư Niên cầm lấy chiếc bánh bao trên bàn, thong dong căn thử một miếng.

Bánh bao thịt, nước thịt bên trong vừa ngọt vừa thơm.

Trong đầu hiện lên hình ảnh năm năm trước, cô đứng trước mặt anh, gọi đủ thử tên.
"Trầm thiếu, Dư Niên, Trầm Trầm"

Người phụ nữ này, hình như từ năm năm trước đã không biết sợ hãi là gì

"Trầm đại thiếu gia? Anh sao vậy?”