Người Vợ Xung Hỷ Của Trầm Tổng

Chương 36



Hạ Diệp Trầm không phủ nhận răng những thứ anh nói đều không sai.

"Hơn nữa, bản thân cô thiếu tiền mà, phải không? Cô đã ứng lương tháng rồi, chẳng lẽ lại muốn trốn?"

Thôi được, coi như hắn ta đã nắm trong tay mọi điểm yếu. của cô.

Nhưng Hạ Diệp Trầm xưa nay không phải là người dễ thuyết phục đến như vậy.

Cô quay đầu lại, nhìn chăm chăm vào Trầm Dư Niên:

"Trầm đại thiếu gia, tôi có thể giúp anh, nhưng tôi cần đảm bảo mình và người thân an toàn. Nếu như nói đến tương lai mơ hồ, tôi càng trân trọng sự yên ổn hiện tại của mình hơn."

Nhận được câu trả lời, Trâm Dư Niên cũng rất sảng khoái:

"Tất nhiên, một khi cô còn chưa kế thừa tài sản của Dụ Sơ Thần, tôi nhất định sẽ không để cho cô gặp chuyện gì. Mà đến lúc cô nằm trong tay số tài sản kia, cũng đồng nghĩa với việc Nhậm Hạ Kiều rớt đài. Cô không cần phải sợ hãi nữa."
Những lời này khiến Hạ Diệp Trầm thở phào nhẹ nhõm. Sách này do Perfect Planet độc quyền phát hành, mọi hành vi vi phạm bản quyền sẽ bị truy cứu theo pháp luật.

Cũng đúng, hiện tại cô xuất hiện trước mắt Nhậm Hạ Kiều chẳng khác nào chui đầu vào rọ. Tài sản sẽ không còn, mà còn có nguy cơ bị tống vào tù.

Trầm Dư Niên ät hẳn không muốn chuyện đó xảy ra. Vì trên lý thuyết hai chị em nhà họ Nhậm trở mặt, nhưng cha của họ vẫn còn sống.

Bộ trưởng Nhậm mới là thế lực mà Trầm Dư Niên khó động đến.

"Một lời đã định!"

Hạ Diệp Trầm thấy trên bàn đặt một chai rượu, tự tiện lấy thêm một chiếc ly rót rượu, lại giơ lên làm động tác kính. Trầm Dư Niên cũng làm y hệt cô. Thành ly chạm vào nhau, báo hiệu giao dịch thành công.

"Trầm đại thiếu gia có đó không?"

Mới nhấp được ngụm nhỏ, Hạ Diệp Trâm đã nghe thấy tiếng động ngoài cửa.
Trầm Dư Niên không mấy vui vẻ.

"Vào đi"

Cánh cửa mở ra. Một người phụ nữ mặc trang phục của người giúp việc vào trong phòng. Dáng người phụ nữ rất cao,

trông có vẻ lớn hơn Hạ Diệp Trầm một hai tuổi.

Cô ấy thấy người ở trong phòng Trầm Dư Niên cũng không hề ngạc nhiên.

"Cô có chuyện gì?" Cô gái đưa mắt nhìn Hạ Diệp Trầm.

Cô hiểu ý. Nếu muốn an toàn sống trong căn nhà này, tốt nhất không nên quá tò mò.

"Vậy để tôi ra ngoài trước, hai người cứ nói chuyện đi."

Cô gái gật đầu:

“Tôi là Cố Thiên Lan, lần sau gặp gọi là chị Lan là được rồi"

"Chị CốI" - Hai người vẫn chưa quá quen thuộc để có thể gọi thẳng tên. "Vậy tôi đi trước."

Đợi cánh cửa phòng khép lại rồi, ánh mắt Cố Thiên Lan nhìn Trâm Dư Niên càng ngày càng lạnh.

“Trầm đại thiếu gì, thì ra năm đó anh cứu cô ấy cũng vì ngày hôm nay có thể lợi dụng cô ấy như vậy? Uổng cho tôi còn cho rắng anh là người từ bi thiện tâm cứu vớt người không có tội cơ đấy"
Rõ ràng là thân hình phụ nữ, nhưng tiếng nói ra lại trầm ấm, nam tính.

Trầm Dư Niên bật cười:

"Cậu có tin không? Mấy hôm trước con trai cô ấy còn khen tôi là người tốt đấy. Người tốt thứ ba trên đời. Thằng bé nói bằng giọng điệu chắc chản đến nỗi bản thân tôi cũng tin rằng mình là người tốt đến nơi rồi."

Cố Thiên Lan khinh bỉ "hừ" lạnh:

"Chó mái! Anh bị nhà họ Trầm với Nhậm Hạ Lan hãm hại, vậy thì liên quan gì đến Hạ Diệp Trầm. Năm đó cô ấy bị anh hại thảm hại cho đến nỗi phải vào tù vẫn chưa đủ ư? Năm năm rồi, anh vẫn không buông tha cô ấy được à?"

Trầm Dư Niên không để những lời đó vào tai.