"Không có, tôi là người làm nhận tiền làm việc, làm sao. có thể không hài lòng với chủ chứ?"
Cô không biết rằng khi mình cúi đầu xuống, trên khóe miệng của Hồng Tịnh San treo một nụ cười khinh miệt.
Không khác điều tra là mấy. Một đứa con gái từ nhỏ chỉ biết có nấu ăn, ngu dốt yếu đuối, hoàn toàn có thể lợi dụng sai vặt.
"Bác sĩ Hồng, vậy tôi đã đi được chưa?" - Hạ Diệp Trầm dè dặt hỏi nhỏ.
"Được rồi, cô đi đi."
Hạ Diệp Trầm thả chậm bước chân đến phòng Trầm Dư Niên. Cửa phòng khép hờ. Cô đẩy cửa tiến vào.
Nào ngờ, vừa mới vào phòng đã thấy Trầm Dư Niên đang ngã trên mặt đất.
Anh thấy tiếng động, ngẩng đầu lên quát một câu:
"Cô vào phòng không biết mở cửa à? Hay cô đã muốn làm chủ nhân ở đây thay tôi rồi?" Hạ Diệp Trầm vội vã bỏ khay cơm xuống bàn, nhanh chóng lại gần muốn đỡ người đàn ông lên. Nhưng Trầm Dư: Niên càng thêm giận dữ:
"Ai cho cô lại gần đây."
Cô không quan tâm, hơi chạm nhẹ vào mắt cá chân anh.
Trầm Dư Niên đẩy mạnh:
"Cút! Cô không nghe thấy gì à? Không cần cô phải giúp đỡ."
Tính khí thật tệ.
Cô lườm người đang ngồi trên mặt đất, ánh mắt sắc như dao:
"Không phải cậy mạnh, anh muốn bị thương nặng hơn nữa sao?"
Trầm Dư Niên bật cười:
"Dù gì chân cũng không có cảm giác gì. Dù có bị thương cũng đâu biết đau đâu."
Hạ Diệp Trầm thấy hốc mät mình hình như chua xót. Năm năm trước cũng vậy, cô rất dễ dàng thấy đau lòng chỉ vì nghe một tiếng nói, thấy một cái nhăn mày của người đàn ông này.
Đúng là gặp quỷ.
Tính tình anh ta xấu xí, cũng chưa từng biết ơn người khác. Nhưng Hạ Diệp Trầm lại có chút không cách nào buông tay. "Chính vì không còn biết đau nên mới cần cần cẩn thận. Anh còn muốn đôi chân này nữa không? Nếu không biết trân trọng, trị liệu mười năm cũng không bằng anh phá một lúc."
"Cô nghĩ chân của tôi còn có tương lai à?"
Trầm Dư Niên nói ra một câu khiến Hạ Diệp Trầm rùng mình.