Đêm mùa đông lạnh lẽo. Đã rất nhiều năm như vậy, cứ đến mùa đông, Hạ Diệp Trầm lại phải chịu nỗi đau xương khớp co rút.
Cô cuộn tròn mình trong chăn, bờ vai run lên bần bật, miệng ú ớ những câu không rõ nghĩa.
"Phương Nam... Phương Nam..."
Cả một bầu ký ức chập chờn lay động, cô nhớ đến rất nhiều thứ trong quá khứ, những tháng ngày ở Đông Bắc, có mẹ, có cha.
Trong giấc mộng đó, mẹ cô cười hiền từ, gài lên mái tóc con gái mình một bông hoa diên vỹ màu tím.
"Trầm, sau này con gái của mẹ không cần làm một mỹ nhân, không cần gánh vác trách nhiệm to lớn gì cả. Chỉ cần làm một cô thôn nữ ngây thơ, cùng người đàn ông mình yêu thương già đi, như vậy đã đủ rồi"
Ước mơ bình dị đó của bà, Hạ Diệp Trầm vĩnh viễn không thực hiện được nữa. Cô bị ép gả vào hào môn, cánh đã bị bẻ gãy, tự tôn cũng bị giẫm đạp dưới chân rồi.
Không biết cha cô lúc này có hạnh phúc không?
Ông có nhớ đến cô con gái năm đó mới có tám tuổi đã vượt ngàn dặm đường bỏ nhà ra đi không?
Không đâu, ông đã có một đứa con trai, hạnh phúc bên vợ hiền. Thậm chí, có lẽ ông sẽ nguyền rủa cô vì đã bỏ trốn, khiến cho cả nhà ông rơi vào cảnh túng quẫn.
Trong giấc mơ, Hạ Diệp Trầm cũng phải bật cười. Đáng lắm, nếu như không có nhà họ Hoa xử lý các người, sau này tôi chết trong căn phòng lạnh lẽo của nhà họ Dụ rồi, cũng đêm đêm hiện hồn về báo thù các người trong cơn mộng mị.
Hạ Diệp Trầm còn đang chìm trong khoái cảm trả thù của mình, thân thể đột nhiên co rúm lại. Gió lạnh giống như cái lồng bao phủ toàn thân. Cô có thể cảm nhận một bàn tay đang để trên người mình, động tác càng ngày càng quá trớn.
Cô giãy giụa trong mơ, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cơn ác mộng kia, mở choàng hai mắt.
"Trầm, em tỉnh rồi."
Giọng cô hơi khàn khàn vì lạnh và mơ ngủ:
"Trầm nhị thiếu, anh gọi sai rồi thì phải? Tôi là chị dâu của anh, và đây là căn phòng mà anh không nên bước vào."
Người đang ở trong phòng lúc này đúng là Trầm Thiết Vỹ.
Hắn ta cười vang:
"Nếu như anh không tới, lẽ nào em vẫn mong đợi chồng mình sao? Hắn ta là một tên bất lực, có thể thoả mãn được em không? Hơn nữa bây giờ hắn đang chơi trò biến thái với một cô nàng nóng bỏng nào đó, em cũng biết mà."
Cả người Hạ Diệp Trầm cứng đờ vì ngạc nhiên.
Dụ Sơ Thần nghĩ rằng mình có thể giấu được cả thiên hạ, thật không ngờ vẫn bị Trầm Thiết Vỹ phát hiện ra.
"Tôi không hiểu anh muốn nói gì hết. Trầm thiếu mời về cho, tôi là gái đã có chồng. Nếu như để hai nhà biết được, cả hai chúng ta đều không có kết cục tốt đâu."
Hạ Diệp Trầm cố trấn tĩnh bản thân, nhưng giọng đã hơi run run. Dù gì cô cũng chỉ là một cô gái yếu đuối. Trước ưu thế tuyệt đối về vũ lực, cô không chống lại được.
Trầm Thiết Vỹ làm như không quan tâm:
"Vậy thì em hét lên đi, để người bên ngoài biết rằng anh đang làm gì em. Nhưng Diệp Trầm, anh là người thừa kế của gia tộc, em chỉ là đứa con dâu có cũng được, không có cũng xong. Hà cớ gì phải đánh cược, mà không ngoan ngoãn hưởng thụ đâu?"
Hạ Diệp Trầm nhớ viên gạch của mình vô cùng. Ngày trước khi còn lang thang trên đường, mỗi ngày cô đều mang theo một cái túi đựng viên gạch nhỏ, sẵn sàng giáng vào mặt những kẻ biến thái.
"Anh tưởng tôi không dám?" - Cô hỏi lại, ngữ điệu mang tính thách thức.
Trầm Thiết Vỹ nhìn người con gái nằm trên giường. Đối diện với hắn ta, đôi mắt xinh đẹp kia chưa từng né tránh. Một đôi mắt quật cường hút hồn người.
"Anh..."
Hạ Diệp Trầm gân cổ lên muốn gọi người, nhưng miệng ngay lập tức đã bị bàn tay thô lỗ của Trầm Thiết Vỹ chặn lại. Hắn ta híp mắt lại, nhìn cô:
"Đúng là không biết tốt xấu, còn dám gọi người. Để xem dưới lãnh địa của anh, ai dám đến cứu nàng công chúa em đây?"
Hạ Diệp Trầm biết mình đã kích thích bản tính chinh phục của người đàn ông, âm thầm nguyền rủa bản thân. Xét cho cùng, cô vẫn không đủ kinh nghiệm để đối phó với dạng người như thế này.
Bàn tay của Trầm Thiết Vỹ bắt đầu di chuyển trên người Hạ Diệp Trầm, từng bước chậm rãi muốn bóc đi những lớp quần áo của cô. Hơi lạnh luồn vào trong áo, mơn trớn da thịt cùng với sự ghê tởm dâng lên tận cổ, khiến cô như muốn phun hết ra ngoài.
Hào môn là lưới sâu không thể thoát. Chưa bao giờ Hạ Diệp Trầm ý thức được điều đó như lúc này. Cô không hề phản kháng, chỉ chết lặng nhìn những cánh quạt quay tròn.
Mẹ! Con đã kéo dài cuộc sống chỉ còn hơi tàn này được mười hai năm. Nếu như con kết thúc nó tại đây, mẹ có chê con yếu đuối hèn kém hay không?
"Nực cười, ở bên dưới tôi vẫn còn có thể thất thần. Em đúng là gọi đòn rồi."
Trầm Thiết Vỹ cười man rợ. Cô tuyệt vọng thấy hắn ta từ từ cúi xuống.
Rầm!
Một tiếng động chói tai vang lên ngoài cửa. Hạ Diệp Trầm chậm chạp quay đầu sang, thấy một người đang đứng giữa khung cảnh hoang tàn.
Cánh cửa gãy đôi, một nửa vẫn còn mắc trên tường như một tấm áo rách.
Là Trầm Dư Niên.
Cô nghe Trầm Thiết Vỹ cười khàn:
"Đứa con hoang, đôi chân kia mày không cần nữa đúng không?"
Trầm Dư Niên không hề phản ứng với câu nói kia. Anh lao về phía giường như tia chớp, hung bạo kéo Trầm Thiết Vỹ xuống đất, nhanh đến nỗi hắn không cách nào tránh né kịp.
Hạ Diệp Trầm nhanh chóng ngồi dậy, khoác vội quần áo lên người.
Hai người dưới đất đã lăn thành một vòng. Trầm Dư Niên lúc này lại giống như dã thú, vừa tấn công vừa điên cuồng gào thét. Anh không hề dùng đến nắm đấm, mà dùng đến răng.
Giây phút cuối cùng, cô nhìn thấy vành tai của Trầm Thiết Vỹ bị Trầm Dư Niên ngậm vào trong miệng, kéo ra.
Một tiếng thét thảm thiết vang lên giữa căn phòng, đánh thức tất cả những ai còn say trong giấc ngủ.
Hạ Diệp Trầm biết không ổn, ngay lập tức đứng dậy, giả vờ đang tìm cách tách hai người kia ra. Nhưng bản chất, cô còn cố ý giẫm lên người Trầm Thiết Vỹ vài lần.
"Người đâu, kéo thằng súc vật này ra cho tôi."
Bà Nhậm Hạ Lan vừa mới vào trong phòng đã hốt hoảng sai người. Phải ba vệ sĩ lực lưỡng cao to mới có thể kéo được Trầm Dư Niên ra ngoài. Người đàn ông bị bắt nhưng vẫn còn đắc ý, nhổ thứ trong miệng ra.
Một bên tai của Trầm Thiết Vỹ đã bị kéo đứt, máu chảy ròng ròng trông thảm thương vô cùng.
Hạ Diệp Trầm cảm thấy thật cay mắt.
Cô ở trên đường phố không phải chưa từng thấy đánh nhau. Ngay cả chém nhau bằng mã tấu cũng có, nhưng tuyệt nhiên chưa thấy sợ hãi như vậy bao giờ.
Ông Trầm Thế Sơn đau lòng không thôi, vừa ho khụ khụ vào gào thét muốn nổ phổi:
"Thằng nghiệt chủng đen đủi nhà mày. Lần này tao không chỉ cho mày chết đói, mà còn đánh cho mày không còn hình người."
Ba tên vệ sĩ kia hiểu ý, muốn kéo người đi. Nhưng bước chân Trầm Dư Niên giống như gắn chặt với đất bằng xi măng, không tài nào di chuyển.
Lần đầu tiên, Hạ Diệp Trầm thấy anh ta cất tiếng nói. Âm thanh rành rọt, chậm rãi như nhả ngọc phun châu:
"Cảm ơn bố!"
Thanh âm này giống như một thứ ma chú, cả đời ám ảnh đối với cô. Một người điên cuồng, máu lạnh, tại sao lại có tiếng nói đẹp đến mức như vậy? Mà tại sao chỉ một câu giản đơn như thế, cô lại cảm nhận được bao nhiêu bi thương chất chứa đây?
Hạ Diệp Trầm không hiểu được, nhưng muốn dùng cả đời dài của mình để hiểu.
Trầm Dư Niên nói xong câu đó không hề phản kháng nữa. Anh được người đưa đi. Trầm Thiết Vỹ cũng phải nhờ bác sĩ đến sơ cứu.
Nghe nói, tai hắn nếu như phẫu thuật sớm có thể nối lại.
Đúng là có tiền, đồng nghĩa với việc có thêm nhiều sinh mệnh. Thứ gì cụt, thì gắn lại.
"Dụ thiếu phu nhân, cô có thể giải thích tại sao cả hai đứa con nhà chúng tôi đều xuất hiện trong phòng cô không?"
Hạ Diệp Trầm còn đang tiếc nuối tại sao vết thương kia không nặng thêm thì nghe tiếng bà Nhậm Hạ Lan chất vấn. Mà đi sau bà ta, chính là Dụ Sơ Thần.