Ngoài cửa gió đập vào cửa sổ thành những tiếng lớn. Hạ Diệp Trầm nằm co ro trong góc, thân thể nhỏ nhắn lại run lên từng hồi.
Cô sợ lạnh.
Mười hai năm trước, cũng vào khoảng thời gian này…
Cũng vào khoảng thời gian này.
Hạ Diệp Trầm về nhà họ Hoa, trở thành con dâu nhỏ trong nhà. Cô không cần phải ở trong căn nhà gỗ đơn sơ của người nghèo nữa, mà được ở trong nhà gạch, ngủ giường ấm. Ngoại trừ việc hàng ngày phải bị nhốt chung với con trai nhà họ Hoa bệnh tật, mọi chuyện vẫn rất ổn.
Cơm nước ba bữa, áo mặc bốn mùa. Người trong nhà biết cô có thể mang đến phúc trạch cho gia đình chồng, cũng cung kính vô cùng.
Đông Bắc từng là mảnh đất rừng thiêng nước độc. Cái thời đó, sống như Hạ Diệp Trầm đã là sung sướng lắm.
Người chồng đầu tiên của cô là Hoa Tiểu Mặc, một cái tên nửa lãng tử nửa quê mùa. Tiểu Mặc, nghe thì trầm mặc kiệm lời, nhưng chỉ có Hạ Diệp Trầm biết rằng cậu ấy không hề kiệm lời chút nào.
Thiếu niên mười hai tuổi, má lúm đồng tiền khi cười rất đẹp. Hai đứa trẻ ở cạnh nhau, chẳng mấy chốc mà trở nên thân thiết.
Năm ấy, tuyết cũng rơi dày như năm nay. Chỉ có điều Đông Bắc không có lò sưởi điện như Thiên Tân, cũng không có hệ thống điện hiện đại. Gần dãy Đại Hưng An này, tháng sáu tuyết rơi là chuyện bình thường.
Hạ Diệp Trầm từ sau khi mẹ mất rất sợ lạnh. Là cậu thiếu niên kia đã dùng hơi ấm của mình, giúp cô vượt qua những ngày đầu mùa đông lạnh giá.
Người Hạ Diệp Trầm, nhiều lúc lạnh như một khối băng vậy, có ôm thế nào cũng không thể ấm áp hơn. Nhưng cô rất vui vẻ, muốn ở bên cạnh Tiểu Mặc mãi mãi. Thà cùng cậu ấy như vậy một đời, cũng không muốn trở về nhà nhìn người cha vô lương tâm bán con gái kia.
Tiểu Mặc nói với cô:
"Đợi anh khỏe rồi, cha sẽ mời thầy giáo về nhà dạy chữ. Đến lúc đó, buổi tối anh sẽ dạy em."
"Anh không có em gái, sau này, em sẽ là cô gái được anh đặt trong lòng bàn tay mà yêu thương đó."
Nhưng ông trời...
Cũng nhiều lúc chẳng chiều lòng người đâu.
Tiểu Mặc chết.
Hạ Diệp Trầm vẫn nhớ đêm ấy, ngọn lửa nhỏ bên người cô chợt mất đi hơi ấm. Nhưng cô bé chỉ lầm bầm vài tiếng trách móc, sau đó chìm vào giấc ngủ bất an của mình.
Để rồi sáng dậy rồi, thiếu niên bên cạnh đã biến thành thi thể lạnh lẽo. Mắt cậu ấy nhắm nghiền, khóe môi vẫn nở nụ cười dịu dàng với má lúm đồng tiền. Vòng tay yếu ớt ôm cả thân người cô bé vào lòng trong tư thế che chở.
Tiểu Mặc chết rồi.
Tiếng khóc vang trời của mẹ cậu ấy đánh thức Hạ Diệp Trầm, khiến cô bé ngã lăn xuống đất.
Bà ấy chỉ vào cô mà mắng rằng:
"Mày đúng là đồ sao chổi. Sức khỏe của Tiểu Mặc đang rất tốt. Nhưng vừa cưới mày vào cửa chưa được một tháng đã chết rồi. Mày phải chôn cùng nó."
Hạ Diệp Trầm chết lặng. Cô vốn tưởng mình thực sự mang phúc trạch an khang, có thể cứu sống thiếu niên như ngọc này.
Nhưng rồi…
Cậu ấy chết rồi.
Trong tiếng kèn trống vang trời, Hạ Diệp Trầm mặc theo áo tang được đưa về phía nghĩa địa. Người đứng bên cạnh chỉ trỏ thương hại, nhưng sẽ không có ai đứng ra nói một lời bênh vực.
Ở nơi xa xôi hẻo lánh này, công lý à, lẽ phải à, đều nằm trong tay những kẻ có tiền. Không có tiền, vậy nên luồn cúi như một con chó. Hạ Diệp Trầm bị trói lại, tuyệt vọng cảm nhận đất lạnh dần dần che đi sự tồn tại của mình. Cô bé khắc chết chồng, không được ở trong quan tài, cũng không được bố thí một manh chiếu rách nào, phải nằm vùi trong đất lạnh lẽo, bầu bạn với Tiểu Mặc đời đời kiếp kiếp.
"Thiếu phu nhân, cô sao rồi?"
Một tiếng gọi khe khẽ đánh thức Hạ Diệp Trầm khỏi cơn ác mộng kinh hoàng. Cô mở bừng hai mắt, phải mất một lúc lâu mới thích nghi được với bóng tối.
Người đến là A Nhiễm. Cả biệt thự Vịnh Phong Ngâm này, chỉ có A Nhiễm coi cô là con người. Cũng phải thôi, hai người suýt chết, bám víu lấy nhau là phải.
Năm đó A Nhiễm đắc tội với Dụ Sơ Thần, bị hắn xua con chó săn Đại Vương của mình ra cắn. Hạ Diệp Trầm ngày thường không để tâm đến mấy chuyện trong nhà, nhưng vào lúc nhìn thấy Đại Vương sắp cắn vào người cô gái kia rồi, vội lên tiếng:
"Đại Vương, quay lại!"
Đại Vương là con chó Dụ Sơ Thần nuôi, nhưng không hiểu sao lại nghe lời cô vô cùng. Mà cũng kì lạ là, thấy cô cứu A Nhiễm mà làm trái lời mình, hắn ta cũng không trách phạt.
"Thiếu phu nhân, ở đây có bánh bao nóng. Cô mau ăn đi."
Cô bé mở gói giấy ra, đưa cho cô một chiếc bánh bao nóng hầm hập.
Hạ Diệp Trầm không đón lấy, mà trực tiếp ngoạm một miếng to trên chiếc bánh kia. A Nhiễm thấy vậy khóc nấc lên:
"Thiếu phu nhân, A Nhiễm còn rất nhiều, cô cứ ăn từ từ thôi. Cẩn thận bỏng."
Nhưng mặc kệ cô ấy khuyên nhủ thế nào, Hạ Diệp Trầm vẫn ăn như hổ đói, giống như sợ ngày mai không còn nữa. Đời đã dạy cho cô một bài học, nếu muốn sống lâu hơn một chút, tuyệt đối không thể lãng phí đồ ăn.
Đến chiếc bánh thứ hai mới tạm no bụng. Hạ Diệp Trầm nhớ ra việc quan trọng, hỏi A Nhiễm:
"Sao em lại vào đây? Nếu như để cho thiếu gia biết chuyện, em nhất định sẽ bị ăn đòn đủ đó."
A Nhiễm cười cười:
"Cậu chủ đi ra ngoài rồi, còn dặn dò người trong nhà rằng hôm nay mình sẽ không về, là đi dự tiệc thì phải."
Hạ Diệp Trầm lẩm bẩm tính ngày. Hôm nay là lễ hội của vùng này, hội "đốt lửa".
Cả vùng Thiên Tân hôm nay sẽ được thắp bởi những ánh đèn, ánh lửa sáng rực, nhìn từ trên cao xuống giống như một biển lửa đang hừng hực cháy.
Dụ Sơ Thần chắc chắn sẽ không đi chơi hội, nhưng mỗi năm vào giờ này, hắn sẽ trở về nhà, suốt đêm không về.
Không biết để làm gì. Mỗi năm hắn đều ra ngoài vào giờ này, thần thần bí bí, không cho ai đi cùng.
Vậy là lại qua một năm. Hạ Diệp Trầm nhớ rằng tám năm trước mình bị bắt về nhà họ Dụ cũng khoảng thời gian này.
A Nhiễm thấy cô bần thần một lúc lâu, bỗng nhiên lên tiếng:
"Thiếu phu nhân, cô có muốn đi chơi không?"
Đi chơi? Hạ Diệp Trầm lại ngẩn người. Từ ngày cô gả cho Dụ Sơ Thần, chưa từng lúc nào được ra ngoài một mình mà không có sự theo dõi của hắn cũng như đám vệ sĩ. Cả nhà họ Dụ đều sợ hãi mất đi thứ "báu vật" là cô.
"Thôi đi, đi chơi thì thích thật, nhưng chị không có can đảm để giải quyết rắc rối sau khi Dụ Sơ Thần biết được đâu."
A Nhiễm hồng hồng hai mắt:
"Thiếu phu nhân, em biết rằng chị rất muốn đi chơi. Chị yên tâm đi, dạo này em là người giữ chìa khóa cổng. Chỉ cần chị về trước rạng sáng ngày mai, cậu chủ nhất định không biết được đâu."
Hạ Diệp Trầm ngạc nhiên nhìn cô bé:
"Em không sợ chị chạy mất à? Chị mà chạy mất, em nhất định sẽ bị đánh chết đó."
"Chị sẽ không chạy đâu. Nếu như chị chạy đi, cũng là em trả ơn cho chị. Mà chị cũng không phải sống trong cái lồng ngột ngạt này nữa."
Hai người im lặng nhìn nhau. Hạ Diệp Trầm nhắm mắt lại, mường tượng ra không khí vui vẻ ngoài kia.
"Được, vậy em ở nhà đợi. Chị chỉ đi trong hai tiếng, nhất định sẽ về sớm để giả vờ bị nhốt trong phòng này."
Chị chỉ đi trong hai tiếng thôi…
Nếu thời gian quay trở lại, Hạ Diệp Trầm nhất định sẽ không nói ra câu này, cũng không rời Vịnh Phong Ngâm nửa bước.