Mẹ Tô vội vàng nói: “Mẹ Giang, bà hiểu lầm rồi! Đây là bạn học nhỏ của con tui tới chúc tết!”
Mẹ Giang càng tức giận: “Chúc tết? Chồn có chúc tết gà sao? Mẹ Tiểu Hòa, bà không biết, nó chính là tên du côn đã đánh Giang Chấp tới gãy xương nằm viện!”
Mẹ Tô nghe mẹ Giang nói chuyện càng ngày càng khó nghe, không khỏi có chút tức giận, bà biết Chiêm Cẩm Dương là người như thế nào, trong lòng bà biết rõ, không cần từ người khác mà biết. Hơn nửa nhìn con trai mình đứng trước mặt Chiêm Cẩm Dương, bà tin tưởng vào khả năng phân biệt của con trai nhà mình.
“Mẹ Giang, bà bình tĩnh một chút!”
“Dì Giang! Nếu dì muốn biết tại sao Giang Chấp bị đánh, dì cũng có thể tự mình đi hỏi!” Tô Hòa gần như hét lên cùng lúc với mẹ Tô.
Mẹ Giang lúc này sửng sốt, bà đương nhiên hỏi rồi, nhưng Giang Chấp như thế nào cũng không chịu nói, bà nghĩ rằng Chiêm Cẩm Dương ỷ thế hiếp người, nhưng nghe Tô Hòa nói, hình như chuyện đó không phải như vậy.
Đôi mắt bà không còn hung hãn, bà đi loanh quanh không có mục đích, mạnh miệng nói: “Hỏi thì hỏi! Đánh người thì có hợp lý không?” Bà trở về nhà mình, dùng sức đóng mạnh cửa lại.
Mẹ Tô thở phào nhẹ nhõm, quan tâm hỏi Chiêm Cẩm Dương: “Bạn học nhỏ, con không sao chứ?”
Chiêm Cẩm Dương nhân cơ hội này, kéo Tô Hòa đi: “Không có sao, quà năm mới dì nhận lấy đi, buổi chiều con sẽ nhanh chóng đưa Tô Hòa trở về.”
“Này!” Mẹ Tô nhìn lễ vật ở cửa, bất đắc dĩ mà thở dài, “Đứa nhỏ này.”
Biệt thự là một khu vực giàu có và nổi tiếng, Tô Hòa biết gia đình Chiêm Cẩm Dương có tiền, nhưng lại không biết giàu có đến mức nào. Từ khi xe chạy vào cổng biệt thự, cậu vẫn luôn giữ nguyên vẻ mặt kinh ngạc.
Tất nhiên, cậu đã tận lực khắc chế, để phòng mình giống như *bà Lưu thăm Đại Quan Viên.
_______
“câu bà Lưu ở trên t tra chị Gồ thì ý nó là vậy nè. Thành ngữ này được sử dụng trong tiếng Trung Quốc hiện đại để mô tả một người nào đó, thường đơn giản và không cầu kỳ, bị choáng ngợp bởi những trải nghiệm mới và môi trường xung quanh sang trọng. ”
_________
Xe hơi dừng trước cửa biệt thự, bảo mẫu đi ra mở cửa cho bọn họ, lấy dép lê từ tủ giày cho Tô Hòa đổi, còn giúp cậu cởi áo khoác, khiến Tô Hòa cảm thấy sủi cảo và những thứ tương tự trong tay mình càng nặng hơn.
Mẹ cậu nói đúng, cậu nên đến đây với món quà tốt hơn. Có lẽ cậu không nên tới.
Chiêm Cẩm Dương lấy túi lớn từ trong tay Tô Hòa, đưa cho bảo mẫu: “Dì Trương, cái này bạn học con mang tới đây, buổi trưa dì hâm lại một chút.”
“Được.” Bảo mẫu cười tủm tỉm nhận túi giữ nhiệt, xoay người đi vào phòng bếp.
“Đừng sợ.” Chiêm Cẩm Dương nhẹ nhàng cầm tay Tô Hòa, rất nhanh buông ra, gọi lớn vô trong phòng “Mẹ ơi, bạn học con tới rồi!”
Đi qua một đoạn hành lang dài, Tô Hòa nhìn thấy một người phụ nữ có khuôn mặt thật xinh đẹp.
Xinh đẹp, trẻ trung, là ấn tượng đầu tiên của Tô Hòa, trông giống như là chị gái Chiêm Cẩm Dương.
“Chào mừng bạn nhỏ học giỏi, mau tới đây ngồi.” Mẹ Chiêm thật nhiệt tình lại khiêm tốn, bà nắm lấy cổ tay Tô Hòa dẫn cậu tới phòng khách.
Tô Hòa quay đầu lại liếc mắt nhìn Chiêm Cẩm Dương cầu cứu, Chiêm Cẩm Dương cười nói: “Anh đã nói mẹ nhất định thích em nhiều hơn thích anh, em đừng sợ mẹ, bà ấy sẽ không ăn người.”
Mẹ Chiêm cũng quay đầu lại nhìn hắn: “Tết nhất, đừng để mẹ chửi mày, nào, bé học giỏi, đừng để ý đến nó, chúng ta ăn trái cây.”
Tô Hòa lúc này mới dám khẳng định đây là mẹ của Chiêm Cẩm Dương, vội vàng hơi cúi đầu chào, gọi một tiếng: “Chào dì.”
Cha Chiêm đang ngồi trên sô pha uống trà xem báo ở phòng khách, thấy cậu tới, buông báo chí, rất hòa ái dễ gần nói: “Tới rồi.”
Tô Hòa lại vội vàng cúi đầu chào: “Chào chú.”
Không đợi cha Chiêm gật đầu đáp lại, mẹ Chiêm đã lôi kéo cậu ngồi trên sô pha, đem mâm trái cây, mứt hoa quả, đồ ăn vặt toàn bộ để trước mặt cậu: “Bé học giỏi, con coi như ở nhà mình, muốn ăn cái gì cứ lấy.”
Tô Hòa liên tục nói lời cảm ơn, tay chân như cũ không biết nên như thế nào mới tốt.
Cậu vốn tưởng rằng ba mẹ Chiêm nhất định rất nghiêm túc, rất cao cao tại thượng, mới có thể dạy ra Chiêm Cẩm Dương như vậy…… Một đứa trẻ kiêu ngạo như vậy. Nhưng trên thực tế, cha Chiêm nho nhã, mẹ Chiêm dịu dàng, rất khó giải thích Chiêm Cẩm Dương đã được giáo dục như thế nào.
Hơn nữa, càng khó tưởng tượng chính là, cha Chiêm đeo kính gọng vàng, khí chất lịch thiệp tao nhã, ra dáng một thư sinh. Có bao nhiêu tức giận, mới có thể đập vào trán Chiêm Cẩm Dương, này không giống chuyện mà ông ấy sẽ làm.
“Nghe Dương Dương nói, con ở trường học vẫn luôn đứng nhất lớp phải không?” Cha Chiêm hỏi.
Chiêm Cẩm Dương chen đến ngồi bên cạnh, cầm quả nho trên bàn ném vào trong miệng: “Anh nói quá hồi nào, Bây giờ điểm số của tất cả các trường đều được ghi trực tiếp trên trang web chính thức, em có thể tra được.”
Cha Chiêm cũng cười nói: “Thành tích cao là chuyện tốt, không cần khiêm tốn.”
“Này nha, không giống Chiêm Cẩm Dương, đi ăn tết họ hàng hỏi tới học tập, em muốn khen cũng không có cách.” Mẹ Chiêm nói thêm “Đúng rồi, bé học giỏi, còn chưa có cảm ơn con đâu, ít nhiều có con thành tích Dương Dương mới có thể tiến bộ, dì và ba nó lúc trước suýt chút nữa thì từ bỏ. Còn hên nó kịp thời tỉnh ngộ, còn chưa muộn, nếu không sau này dì thật sự phải đi quân đội thăm người thân.”
“Không cần cảm ơn ạ, dì cứ gọi con là Tô Hòa là được, Chiêm Cẩm Dương thật ra rất thông minh, nhưng cơ bản tương đối yếu, nếu cô cho cậu ấy thêm chút thời gian, thành tích cậu ấy nhất định sẽ tiến bộ rất lớn.” Tô Hòa cực lực nói tốt, muốn loại bỏ ý nghĩ muốn đưa Chiêm Cẩm Dương đi lính của ba Chiêm.
Trước khi nhìn thấy Tô Hòa, ba Chiêm rất tò mò, rốt cuộc là dạng người nào mà có thể áp chế con trai mình, làm hắn thay đổi quyết định. Ông cho rằng nhất định là người có tính cách mạnh mẽ, hoặc là cùng con trai mình mạnh mẽ ngang nhau. Nhưng không nghĩ tới, là một người yếu ớt như thế, nói chuyện không dám lớn tiếng, giống như là một đứa trẻ bị suy dinh dưỡng.
Ông chợt nhận ra hình như mình chưa bao giờ hiểu con trai mình.
Điều mà Chiêm Cẩm Dương muốn không phải là áp chế bằng vũ lực mạnh mẽ, mà là bao dung.
Mẹ Chiêm nói chuyện với Tô Hòa hợp nhau vô cùng, bà chợt nhớ tới, mấy năm trước có một đại sư nào đó đã nói với bà rằng sau này bà sẽ có hai người con trai, trong đó có một đứa, sẽ là quý nhân của đứa con còn lại.
Bà tưởng điều đó có nghĩa là sau này mình sẽ sinh con, nhưng hiện tại bà đã hơn 40 tuổi rồi, chuyện sinh con không còn thích hợp nữa. Bà cẩn thận nhìn khuôn mặt Tô Hòa, càng nhìn càng thân thiết, càng nhìn càng thích, thanh tú đoan chính, chẳng phải rất giống con trai bà sao? Nào giống Chiêm Cẩm Dương khoa trương như vậy.
“Tô Hòa, dì thật là càng nhìn càng thích con, nếu như con không chê, con cũng có thể nhận dì làm mẹ nuôi.”
“Ặcc ——” Chiêm Cẩm Dương thiếu chút nữa bị một miếng dưa hấu sặc chết.
Ba Chiêm cũng ngạc nhiên trước suy nghĩ đột ngột của mẹ Chiêm.
“Dạ? Này……” Tô Hòa dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Chiêm Cẩm Dương, nhưng Chiêm Cẩm Dương không rảnh bận tâm, ho sắp văng phổi ra ngoài.
Mẹ Chiêm cũng nhận ra mình đường đột: “Không sao đâu, con không cần phải vội trả lời dì, con có thể trở về hỏi ý kiến cùng người nhà con, nếu bọn họ không đồng ý cũng không sao, chỉ là dì thật sự rất thích con.”
Tô Hòa do dự gật đầu.
Giữa trưa khi ăn cơm, Tô Hòa hơi kinh ngạc, trên bàn cơm thế nhưng lại có đồ ăn cậu mang đến, sủi cảo hấp hơi nóng hôi hổi với nước chấm bên cạnh, chả giò được chiên vàng ruộm, ở giữa còn có thịt viên hầm bắp cải trắng, phía dưới còn một bếp than nhỏ.
Thím Trương khi để đồ ăn xuống đặc biệt giới thiệu ba món này, mẹ Chiêm vừa nghe là mẹ Tô Hòa làm, lập tức nếm thử từng món cũng khen mẹ Tô khéo tay.
Ba Chiêm cũng ăn vài cái chả giò, Tô Hòa càng cảm thấy gia đình nhà họ Chiêm thật tốt quá, cậu căn bản càng không xứng.
Nếu nói học tập là môn hắn không giỏi, thì chơi game hắn là trùm, acc hắn có người chơi nhìn thấy đều phải xưng một tiếng đại thần.
Chiêm Cẩm Dương tạo cho Tô Hòa một cái acc, dẫn cậu lập đội, hướng dẫn cho cậu cách chơi cùng với các loại tác dụng kỹ năng, còn có nên phối hợp với đồng đội như thế nào. Đam Mỹ Hiện Đại
Tô Hòa rất nhanh nhớ rõ, nhưng khi thực hành thì phản ứng không nhanh như vậy, dự đoán không chuẩn, tung chiêu quá chậm, may có Chiêm Cẩm Dương dẫn dắt mới không có thua cấp đối thủ.
Sau khi chơi thêm mấy ván, Tô Hòa thành thạo hơn rất nhiều, nhưng ở trong đội vẫn là kéo chân sau.
Tuy rằng mọi người nể mặt mũi Chiêm Cẩm Dương đều rất thân thiện, nhưng Tô Hòa lại không mặt dày như thế, dụi mắt nói có chút mệt.
“Vậy chúng ta nghỉ ngơi.” Bọn họ là trực tiếp ngồi trên thảm chơi, máy tính được đặt ở trên tủ thấp cạnh tường, Tô Hòa nói mệt, Chiêm Cẩm Dương liền kéo cậu vào trong lòng mình, muốn cúi đầu hôn cậu nhưng Tô Hòa lại nghiêng đầu né tránh.
“Đừng lo, cửa phòng khóa rồi.”
Tô Hòa vẫn không chịu, tránh khỏi vòng tay Chiêm Cẩm Dương, ngồi ở trên tủ thấp, cúi đầu nhìn sọc trên dép bằng bông: “Anh cảm thấy, em có nên đồng ý với mẹ anh không?”
Chiêm Cẩm Dương tiến tới, đặt tay lên đầu gối Tô Hòa: “Đồng ý chứ, anh còn đang nghĩ nếu ở bên em cả ngày có bị người trong nhà nghi ngờ không, nhưng em có thân phận con nuôi, chúng ta ở bên nhau là chuyện đương nhiên.”
Tô Hòa nhíu mày: “Như vậy thật sự tốt sao?”
“Tại sao lại không tốt? Thời gian qua lâu, bọn họ có thể sẽ quen việc chúng ta ở bên nhau, điều này sẽ giúp ích cho việc thẳng thắn sau này. Hơn nữa, bọn họ càng biết những chuyện tốt của em, thì càng không nỡ trách móc nặng nề em, cùng lắm thì anh lại phản nghịch một hồi, với anh bọn họ căn bản không có biện pháp. Đến lúc đó anh đã hai mươi mấy, sao có thể nói nhập ngũ là có thể nhập ngũ.”
“Nhưng…… Chính là ba mẹ anh tốt như vậy, em làm sao có thể lừa gạt bọn họ.” Tô Hòa nghĩ đến đây, lại thấy có lỗi.
“Em lừa gạt cái gì?” Chiêm Cẩm Dương đứng lên, cúi người ôm mặt Tô Hòa“Bọn họ lại không có hỏi quan hệ của anh và em, là mẹ anh mến em, mới muốn nhận em làm con nuôi, em không có lừa gạt bất kỳ một ai cả.”
“Tô Hòa, dũng cảm một chút.” Chiêm Cẩm Dương hôn môi cậu “Tin tưởng anh, chúng ta nhất định sẽ có một kết quả tốt.”
Tô Hòa ôm lấy hắn, áp mặt vào bụng hắn. Đúng vậy, ba Chiêm mẹ Chiêm tuy rằng rất tốt, nhưng Chiêm Cẩm Dương đối xử với cậu tốt hơn, vì Chiêm Cẩm Dương, cậu không thể yếu đuối.
Cậu nên là cùng Chiêm Cẩm Dương kề vai chiến đấu, không thể giống như trong game làm một người kéo chân sau.
“Chiêm Cẩm Dương, em sẽ cố gắng mạnh mẽ, anh đừng bỏ rơi em liền tốt.”
Chiêm Cẩm Dương vỗ lưng cậu: “Đồ ngốc, em đừng từ bỏ anh.”
Tô Hòa không biết phải nói gì với ba mẹ khi về đến nhà, liền bỏ lại Chiêm Cẩm Dương, yêu cầu hắn nói ra chuyện mẹ Chiêm muốn nhận cậu làm con nuôi.
Ba Tô nói nghe lời mẹ Tô, mẹ Tô nói sẽ nghe lời Tô Hòa, vấn đề lại quay về tới trên người Tô Hòa.
- mấy nay hông cóa tâm trạng cộng thêm t là dân mới tập tành nên có nhiều từ, nhiều nghĩa phải kiểm tra rất nhiều lần, bộ này còn tầm vài chương nữa là kết rồi, sẽ gán làm cho xong thôi. Cảm ơn mọi người đã đọc và theo dõi