Người Xấu

Chương 5



Mẹ Giang càng lo lắng: “Aizz, tôi đoán là do mâu thuẫn bạn cùng lớp, nó cái tính tình như thế hỏi đều không mở miệng nói, cũng không biết có phải bị bạn học đe dọa, ngày mai tôi đi tìm giáo viên nó hỏi một chút, Tiểu Hòa, các con biết rõ, nếu biết nó bị ai đánh, trở về nhất định phải nói cho dì nha!”

“Dạ, dì Giang.”

Mẹ Tô đưa mẹ Giang ra cửa, hai người trò chuyện một chút về vấn đề an toàn trường học.

Tô Hòa không làm nổi bài tập nữa, buổi trưa Chiêm Cẩm Dương tìm Giang Chấp, chính là vì đánh cậu ta sao?

Chiêm Cẩm Dương vì sao muốn đánh cậu ta chứ? Không phải là vì giúp cậu, đúng không?

Tô Hòa phá lệ mà làm bài tập được 0 điểm, ngày hôm sau cậu xuất hiện ở lớp với đôi mắt gấu trúc, Chiêm Cẩm Dương thế nhưng đã tới rồi, trong tay còn cầm túi kẹo mà ngày hôm qua hắn ném cho cậu.

Chu Sâm sốt sắng chào hỏi, giúp cậu cầm cặp sách: “sao hôm nay cậu đi muộn vậy? Sắp không có thời gian chép bài rồi.”

Vừa nói, cậu ta liền ôm cặp sách chạy về chỗ ngồi của mình, vừa đi ngang qua chỗ ngồi Tô Hòa, lại bị Chiêm Cẩm Dương đá ra ghế dựa ngăn cản: “Đưa cặp sách cho tôi, tôi cũng chưa làm bài.”

Chu Sâm nghĩ thầm, hắn chỗ nào còn cần làm bài tập hả! Nhưng lại không dám cãi lời, đem cặp sách đặt ở trên ghế, Chiêm Cẩm Dương kéo ghế lại, mở cặp ra tùy tiện cầm một quyển bài tập, so sánh với cuốn mới tinh của mình, mở ra một trang chép ABCD.

Tô Hòa ngồi xuống dùng dư quang ngó tới thấy nội dung hắn chép, do dự nói: “À ừm, bài cậu đang chép là của tuần trước, bài tập ngày hôm qua ở trang sau.”

Chiêm Cẩm Dương đem kẹo mềm để trên bàn: “Không sao cả, tôi làm chơi thôi, sau này đồ tôi đưa cho cậu, cậu không được phép trả lại.”

Tô Hòa đành phải đem kẹo mềm để trong hộc bàn: “Chiêm……”

“hửm?” Chiêm Cẩm Dương rất nhanh nhìn chằm chằm cậu.

Tô Hòa hoảng sợ, trên mặt lại nhanh chóng đỏ bừng, cúi đầu nhìn bàn học, hỏi: “ Cậu đánh Giang Chấp sao?”

“Là tôi đánh, như thế nào? Đau lòng?” Chiêm Cẩm Dương bỗng nhiên đến gần chút, nhìn lỗ tai cậu đỏ bừng, cảm thấy đáng yêu cực kỳ.

Tô Hòa nhanh chóng lắc đầu: “Không có, tớ chỉ là…… Đánh người không tốt.”



Chiêm Cẩm Dương cười, ghé vào bên tai cậu, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được nói: “Vậy cưỡng dâm là tốt sao?” Nói xong chưa cho Tô Hòa cơ hội né tránh, chính mình cách xa cậu trước tiếp tục chép bài tập.

Đầu óc Tô Hòa trống rỗng vài giây, vì cậu cảm thấy quá xấu hổ thừa nhận việc đó, nhưng những gì Giang Chấp làm với cậu thật sự là cưỡng dâm.

Cậu sửng sốt hồi lâu, mới ý thức được, Chiêm Cẩm Dương thật trút giận vì cậu, tuy rằng không biết Chiêm Cẩm Dương đối với cậu có mục đích gì, nhưng từ khi bắt đầu, hắn vẫn luôn bảo vệ cậu.

Tan học Giang Chấp tìm cậu về nhà, cậu bị Chiêm Cẩm Dương giữ lại, Giang Chấp giữa trưa cùng cậu ăn cơm, Chiêm Cẩm Dương liền đem Giang Chấp đánh một trận.

Chẳng lẽ hắn thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ sao?

“Cảm ơn.”

Chiêm Cẩm Dương cầm bút đợi nửa ngày, cuối cùng chờ được hai chữ này, nháy mắt cảm thấy vui đến mức muốn hát một bài.

“Số điện thoại là gì?”

“Hả?” Phản ứng của Tô Hòa luôn luôn chậm nửa nhịp.

“Cho tôi số điện thoại.” Chiêm Cẩm Dương mặt mang ý cười, đã ngăn chặn không được mà cao hứng.

Tô Hòa nhẹ nhàng báo ra một dãy số, Chiêm Cẩm Dương bấm số gọi: “Gọi cho cậu, nhớ lưu lại, về sau có việc thì gọi cho tôi, anh Dương che chở cậu.”

Tô Hòa cảm thấy vui một cách khó hiểu, trước khi tiết tự học buổi sáng bắt đầu, cậu lén lấy điện thoại từ trong cặp ra bỏ vào túi quần. Trong trường học cấm mang điện thoại, cậu không giống Chiêm Cẩm Dương không sợ gì cả, chỉ dám đi vào nhà WC khóa cửa lại, lén lút mở điện thoại, lưu lại số điện thoại gần nhất.

Tên danh bạ là ba chữ quy củ“Chiêm Cẩm Dương”.

Chương trình học buổi sáng kết thúc, Chiêm Cẩm Dương nắm lấy quần áo của Tô Hòa không cho cậu đi: “Thật sự không định mời tôi ăn bữa cơm?”

“Vậy…… Cậu muốn ăn cái gì?” Tô Hòa tiền tiêu vặt không nhiều, cùng lắm thì tháng này không mua sách khóa ngoại“Nếu không tớ mời cậu ăn lẩu nha.” Lẩu ăn tốn thời gian, ăn xong, thời gian nghỉ trưa cũng không còn.

“Còn chưa tới mùa đông, ăn lẩu cái gì, đi canteen ăn.” Chiêm Cẩm Dương lại kéo tay Tô Hòa, nho nhỏ, nắm gọn trong lòng bàn tay.

Tô Hòa không vui lắm, có chút giãy giụa: “Tớ có thể tự đi.”

Chiêm Cẩm Dương buông tay ra, ngược lại ôm chặt bờ vai của cậu: “Anh em đều là kề vai sát cánh biết không? Học đi, đừng ra vẻ nam nữ không đụng chạm, cậu lại không phải nữ.”

Tô Hòa không nghĩ tới, sau khi Chiêm Cẩm Dương biết bí mật của cậu, vẫn xem cậu là đứa con trai bình thường.

“Đừng ngẩn ngơ, đi thôi, tôi sắp chết đói rồi.” Chiêm Cẩm Dương cứ như vậy mà quàng tay qua cổ cậu, hai người giống như thật sự là bạn bè thân thiết.

Vào canteen không cần xếp hàng, Chiêm Cẩm Dương kéo Tô Hòa đứng trước cửa sổ, hỏi: “Cậu ăn cái gì?”

Vẫn là quá gần, Tô Hòa đều có thể cảm giác được âm thanh chấn động của hắn khi nói chuyện: “Sao cũng được.”

“Vậy hai phần bít tết nhỏ, thêm hai lon Coca, cảm ơn.” Chiêm Cẩm Dương quyết định thay cậu, Tô Hòa đang muốn lấy thẻ cơm ra, lại bị giành trước trả tiền.



“Cậu?” Tô Hòa nghi hoặc, không phải nói cậu mời hắn sao?

Chiêm Cẩm Dương cười đến giống lưu manh: “Lần này tôi mời, lần sau cậu mời.”

Tô Hòa nghĩ thầm: Xong rồi, lại còn có lần sau!

Chiêm Cẩm Dương một tay bưng mâm đồ ăn, Tô Hòa cầm hai ly Coca đi theo sau, lúc tìm chỗ ngồi thì thấy được Giang Chấp, ba người cũng không có sắc mặt tốt.

Chiêm Cẩm Dương ngại hắn chướng mắt, nên ngồi chỗ cách xa nhất, ở giữa có một cái cột, không cần lại lo lắng Giang Chấp sẽ nhìn lén bọn họ.

“Đúng rồi, mẹ Giang Chấp nói hôm nay muốn tới trường tìm giáo viên, cậu sẽ gặp rắc rối sao?” Dì Giang còn nói muốn cậu nói ra người đó, bất quá là không có khả năng.

“Hừ, cậu xem Giang Chấp là người nhát gan, nó không dám nói ra tên của tôi đâu, cho dù nó thật sự đi mách giáo viên, tôi còn sợ giáo viên sao?”Lời nói của Chiêm Cẩm Dương tràn đầy vẻ ngạo mạn thường ngày.

Tô Hòa cũng nghĩ như vậy, cậu vẫn là trước nên lo cho mình đi, cơm nước xong không biết Chiêm Cẩm Dương muốn dẫn cậu đi đâu nữa.

Cậu ăn cực chậm, nhai kỹ nuốt chậm, có thể kéo dài thời gian thêm một chút.

Chiêm Cẩm Dương đã đặt đũa xuống, uống một ngụm Coca, trong nhóm WeChat có người đã đăng tấm hình khi hắn gấp miếng sườn cho Tô Hòa, nhìn chỗ có khả năng chụp tấm hình này, chỗ đó đã không có một bóng người.

“Này, anh Dương chuyển trường học liền đạp cửa tủ?”

“Không tồi, anh Dương khi nào giới thiệu cho mấy anh em biết đây?”

Trong nhóm đều là bạn bè trước kia ở trường học cũ, một người so với một người đều không biết giữ miệng.

“Thảo*, anh Dương phía đây tôi còn tưởng rằng cậu bị liệt dương, thì ra cậu thích kiểu dễ thương này.”

* ai biết thì chỉ dùm t coi sao mà nó ngộ quá từ gốc 草 t tra kiểu nào nó cũng ra cỏ là sao ToT*

“Anh Dương, làm tới tay không? Muốn bọn tôi chỉ cho vài tư thế không?”

Chiêm Cẩm Dương rốt cuộc nhịn không nổi: “Cút, đứa ngu nào lén chụp hình tao? Nói nó cẩn thận một chút đừng bị tao bắt được!”

Dương Tuấn tích cực trả lời: “Tôi biết nè, nhóc Thái Tiểu Phong gửi nó cho tôi.”

Chiêm Cẩm Dương cạn lời, Thái rùa xử lý sự việc chậm chạp, lại nói chuyện phiếm nhanh hơn bất cứ ai: “Các cậu làm sao quen nhau?” Hắn nhớ rõ mình không giới thiệu đàn em mới với bọn họ

“Lần trước ở quán bar, hắn đi đường không có mắt dẫm chân tôi, vừa đánh một đấm nhóc kia liền nói tên cậu ra, ranh con này nhất định sẽ gây rắc rối cho cậu, may mắn gặp được tôi.” Dương Tuấn giải thích cho hắn một vòng, cuối cùng đề tài lại về trên người Tô Hòa“Aizz, cậu rốt cuộc chưa làm à? Non quá vậy? Còn ở canteen show ân ái, cậu là đang là cô vợ bé nhỏ sao?”

“Đéo liên quan tụi bây!” Chiêm Cẩm Dương cảm thấy suy nghĩ của nhóm người này quá dơ bẩn, con mẹ nó, hắn nắm tay là có thể cao hứng nửa ngày, loại chướng khí mù mịt này không thích hợp ở lại ngốc trong nhóm, click mở cuộc trò chuyện, xóa và rời khỏi.

Dương Tuấn lập tức gọi điện thoại lại đây, Chiêm Cẩm Dương bị phiền đến trực tiếp tắt máy, vừa ngẩng đầu lên thấy Tô Hòa thế nhưng còn chưa ăn xong.

“Cậu ăn vàng sao?” Tuy rằng giọng nói hắn không gay gắt, nhưng Tô Hòa nghe ra tràn đầy không kiên nhẫn, cậu buông đôi đũa, không dám ăn nữa.



Chiêm Cẩm Dương thấy thế càng phiền, hắn không thích bộ dáng Tô Hòa luôn là sợ hãi mình: “Tôi không phải không cho cậu ăn, chỉ là cậu ăn chậm như thế đồ ăn sẽ lạnh.”

Tô Hòa im lặng nhìn khay đồ ăn.

Chiêm Cẩm Dương bất đắc dĩ mà thở dài: “Quên đi, ăn no chưa?”

Tô Hòa do dự mà gật đầu, suất ăn khá nhiều, cậu vốn dĩ ăn không hết.

“Vậy đi thôi.” Chiêm Cẩm Dương bước đi rất tiêu sái, Tô Hòa căng da đầu đi theo, cậu không muốn lại bị la ở canteen, “Sao còn không đi theo?” Cậu cảm thấy Chiêm Cẩm Dương nhất định sẽ làm như thế.

Chiêm Cẩm Dương trong lòng buồn bực, mở cửa xong cũng mặc kệ Tô Hòa, trực tiếp đi vào cầm hai cái đệm trên mặt đất, vỗ vỗ ít bụi bặm rồi nằm xuống.

Quay đầu lại nhìn Tô Hòa còn đứng ở cửa, nói: “Vào đi, đứng ngốc ở cửa làm gì?”

Tô Hòa bước vào khung cửa.

“Đóng cửa lại.”

Tô Hòa xoay người đóng cửa.

Chiêm Cẩm Dương buồn cười: “Cậu là người máy chấp hành mệnh lệnh sao? Tôi nói một câu cậu động một chút, lại đây, nằm đi.”

Tô Hòa một bước thành hai bước, tựa như đi cả một thế kỷ mới đến trước đệm, chậm rãi quỳ xuống, dường như có loại ý tứ xin tha: “Chiêm Cẩm Dương, tớ……”

Chiêm Cẩm Dương chờ đến sốt ruột: “Ấp a ấp úng làm cái gì? Có chuyện nói thẳng.”

“Tớ muốn về lớp, tớ không muốn ngủ cùng cậu ở đây ……” Tô Hòa càng nói giọng càng thấp, cuối cùng gần như đều nghe không được.

Chiêm Cẩm Dương nhíu mày: “Không nghe, cậu nói chuyện to chút được không?” Hắn quay người đến gần Tô Hòa, lúc này mới phát hiện hai mắt cậu đỏ hoe, khẩn trương mà nắm lấy góc áo đồng phục, bởi vì hắn tới gần, cậu càng sợ hãi đến cả người cứng đờ.

Hắn tức đến bật cười, cũng cuối cùng hiểu Tô Hòa nguyên nhân dong dài: “Cậu cho rằng tôi là ai? Cậu cho rằng tôi giống với thằng khốn Giang Chấp kia? Tôi dẫn cậu tới đây là bởi vì trong phòng học nằm bò ra ngủ rất mệt, ở đây có sẵn đệm mềm nằm sẽ thoải mái.”