Chu Vọng Thư ngồi trên ghế khám nghe bác sĩ đưa ra kết luận với hình chụp X quang của cậu.
Đầu của ông cũng không ngẩng lên mà viết viết trên sổ khám bệnh: “Nhóc con còn trẻ tuổi làm việc gì vậy?”
Chu Vọng Thư đáp: “Vẽ ạ.”
“À phải, quên mất cậu là đồng nghiệp của Doanh Doanh.”
Bác sĩ đưa sổ khám bệnh, ảnh X quang và toa thuốc cho cậu, nói với giọng sâu xa thấm thía: “Đừng ỷ vào tuổi trẻ mà tổn hao thân thể. Tránh ngồi lâu, ngồi làm việc thời gian dài thì đứng lên vận động. Cho cậu một ít thuốc tiêu viêm giảm đau, chú ý nghỉ ngơi nhiều kết hợp với vật lý trị liệu sẽ chóng khỏe.”
Ông chỉ chỉ trên lầu: “Phòng vật lý trị liệu ở lầu năm, ra thang máy rẽ trái phòng thứ tư. Cậu cứ đi đi, làm xong thì đi thanh toán.”
“Vâng ạ, cảm ơn bác sĩ.”
Chu Vọng Thư đứng lên nhận đồ trong tay bác sĩ nói cảm ơn và tạm biệt.
Eo của cậu đau khiếp dẫn đến nửa người dưới cũng cử động khó khăn, chỉ có thể dán vào tường nhích tới trước từng chút từng chút.
Cậu đang cúi đầu xem sổ khám bệnh thì bất ngờ đụng phải người đi tới, đồ vật trong tay rơi xuống đất. Eo vốn đau dớn dày vò cũng vặn ra sau một chút, Chu Vọng Thư không nhịn được “Shh” một tiếng.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Người đối diện mặc áo blouse, nói với giọng xin lỗi, “Tôi không nhìn đường. Anh không sao chứ?”
Chu Vọng Thư cố khống chế biểu cảm đừng nhe răng toét miệng, lại cảm thấy giọng nói này hơi quen quen. Người đối diện đang ngồi xổm xuống đất nhặt sổ khám bệnh của cậu, lúc này đang nâng mắt lên chạm phải tầm mắt của cậu.
Trong nháy mắt bốn mắt chạm nhau, bọn họ đều sững sờ.
“…Thanh Thanh?”
“… Anh nhận nhầm người rồi.”
Chu Vọng Thư lập tức mặc kệ eo đau, cậu giật đồ của mình trong tay anh, mặt không cảm xúc, bước đi như bay đi về hướng ngược lại.
Người kia không đuổi theo nhưng cậu lại có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén như dao kia rơi lên người cậu. Rõ ràng không có độ ấm nhưng lại nóng bỏng làm cậu gần như muốn nhảy lên.
***
Cậu nghĩ: oan gia ngõ hẹp.
Chu Vọng Thư rảo một vòng đi thang máy. Nếu như có thể cậu chỉ ước sao bây giờ có thể rời khỏi cái bệnh viện này càng xa càng tốt, nhưng sức lực của cậu giống như đều đã dùng hết vào việc chạy trối chết vừa nãy, cơn đau nhói dữ dội ở vùng eo đưa cậu quay về hiện thực khiến cậu chỉ có thể khuất phục đi lên lầu năm.
Bác sĩ là người thân của đồng nghiệp cậu, trước khi đi đã đánh tiếng trước, khám chữa cho cậu cũng rất tận tâm. Cậu vừa đi vào phòng vật lý trị liệu liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên cười híp mắt đón cậu: “Tiểu Chu phải không? Tới đây nào, nằm xuống đây, dì xoa bóp cho con.”
Xem ra cũng đã được vị bác sĩ kia sắp xếp ổn thỏa. Chu Vọng Thư gật gật đầu, tiện tay để đồ sang một bên, dựa theo hướng dẫn của đối phương bò lên giường vật lý trị liệu.
Cậu vùi mặt vào gối nằm, nói không rõ: “Phiền bác rồi ạ. Eo con rất đau, bác xem thử làm sao giúp con cho giảm bớt một chút.”
Tay của bác sĩ trung y lão luyện quả nhiên giỏi.
Chu Vọng Thư làm vật lý trị liệu xong nằm trên giường nghỉ ngơi mười phút, cảm thấy hình như không đau lắm nữa bèn trở người ngồi dậy, nói cảm ơn một lần nữa.
Cậu cầm hóa đơn xuống tầng một thanh toán lấy thuốc, vừa xoay người đã bị người nắm cổ tay, vị khách không mời mà tới trước đó gọi cậu với giọng nói quen thuộc mà lại căm ghét đến cực điểm: “Thanh Thanh.”
Chu Vọng Thư lập tức hất tay anh ra.
Cậu lui ra sau vài bước, nhìn anh với vẻ mặt vô cảm: “Tôi đã nói là anh nhận nhầm người rồi.”
Động tác của Chu Vọng Thư mạnh quá nên bất cẩn lại động tới eo, khóe mắt nhíu lại. Người kia vô thức muốn tới đỡ cậu, tay vươn ra lại ngừng lại, sau đó rụt lại: “Anh thấy sổ khám bệnh của em. Em cẩn thận một chút, đừng cử động mạnh vậy.”
Tôi đây là nhờ phúc của ai? Chu Vọng Thư ngoài cười trong không cười nghĩ. Cậu không muốn phí thời gian với người trước mắt, quay đầu bỏ đi.
Cậu đi ra tới cửa bệnh viện, người kia thì lẽo đẽo theo sau. Chu Vọng Thư bực cả mình, cậu vừa đi vừa lấy điện thoại ra đặt xe. Không dễ gì đi tới cửa, cái người nọ đứng sau lưng cậu như keo dán chó, hỏi cậu đầy thân thiện: “Em sống ở đâu? Anh đưa em về.”
“Anh có thấy phiền không vậy Úc Thiên?” Cuối cùng Chu Vọng Thư bùng nổ, cậu quay đầu hung hăng nhìn anh chằm chằm, “Tôi đã nói anh nhận nhầm người anh nghe thấy không hả?”
“Thanh Thanh.” Người tên Úc Thiên mỉm cười dường như có một tí cảm giác nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, “Rõ ràng em biết anh.”
Hết chương 1Lời tác giả:
Đừng sỉ vả tên của công… con ngừi không biết đặt tên (ôm đầu chạy loạn)