Người Xưa Sao Lại Tới

Chương 8



Nghỉ hè sau khi thi chuyển cấp nói dài không dài nói ngắn không ngắn. Những bạn học cũ đều kết thành nhóm đi du lịch khắp mọi miền non sông tổ quốc, mà Chu Vọng Thư đã không có bạn, cũng không có hứng thú đối với việc tiêu tiền để xếp hàng nhìn biển người, cậu càng muốn nhốt mình ngây ngốc trong nhà hơn.

Cậu từng học vẽ mấy năm, sau này nhận ra cho dù những tác phẩm có vẽ đẹp đến đâu, có được giáo viên khen không dứt lời đến mấy cũng không thể lấy lòng ba mẹ. Cậu không nói rõ được là chán nản hay là thất bại mà không chịu đến phòng tranh nữa.

Thấy kỳ nghỉ không có chuyện gì làm, mà công việc của Hứa Mạn Chi nhàn hạ, thời gian ở nhà nhiều hơn Đoạn Văn. Mẹ kế trẻ tuổi hiển nhiên rất muốn kéo gần khoảng cách với con riêng cũng trẻ tuổi, dù rằng Chu Vọng Thư không hề cho cô cơ hội này.

Chu Vọng Thư tìm một phòng tranh đăng ký lớp hè, mỗi ngày đi sớm về trễ, ngâm mình trong phòng tranh vẽ tranh một cách lơ đãng.

***

Kỳ nghỉ yên bình không sóng gió, trong những ngày nhàn nhã như vậy, cậu đợi được kết quả thi cấp ba và giấy báo trúng tuyển của trường cấp ba. Mà sau một tháng yên ắng này, chuyện hoang đường cậu không tránh không kịp vẫn xảy ra.

Hứa Mạn Chi mang thai.

Đương nhiên, cặp vợ chồng mới cưới này không bị tin vui làm cho choáng đầu mà bừa bãi chạy tới thông báo tin tức này cho Chu Vọng Thư. Nhưng thấy Hứa Mạn Chi thỉnh thoảng nôn khan và bụng hơi hơi nhô lên, cộng thêm vẻ mong đợi không giấu được trên mặt Đoạn Văn, cho dù là thằng mù cũng có thể nhìn ra được.

“Cậu bị mẹ kế đuổi ra rồi hả?”

Chu Vọng Thư lạnh lùng nhìn Đoạn Văn vồn vã chăm sóc cho Hứa Mạn Chi trên bàn ăn, ngược lại Hứa Mạn Chi không được tự nhiên lắm, thỉnh thoảng tránh đi cái tay thân mật quá đáng của Đoạn Văn, ánh mắt như có như không rơi lên người Chu Vọng Thư, nhỏ giọng lầu bầu: “Thanh Thanh nhìn kia kìa.”

Đoạn Văn không thèm nhìn lên, Chu Vọng Thư đã thông minh nhận thấy mùi. Cậu bỏ chén cơm xuống đứng lên nói: “Con ăn no rồi.”

Cậu xoay người đi lên lầu, mặt không có cảm xúc nghĩ, Hứa Mạn Chi chưa chắc sẽ đuổi cậu đi, nhưng Đoạn Văn thì không nói được.

Đêm đến, Chu Vọng Thư dựa vào đầu giường, hờ hững lật một tập tranh.

Hứa Mạn Chi lại gõ cửa phòng cậu: “Thanh Thanh?”

Chu Vọng Thư bất ngờ lại không nghĩ nổi. Cô ta muốn tới diễu võ giương oai hay là muốn tuyên bố chủ quyền?

Hứa Mạn Chi lại gọi cậu: “Thanh Thanh, con có trong phòng không?”

Chu Vọng Thư mở cửa. Cậu kiềm chế hỏi: “Dì có chuyện gì?”

Hứa Mạn Chi lại ra hiệu cho cô ta đi vào: “Dì có chuyện muốn nói với con.”

Chu Vọng Thư bình tĩnh nói: “Tôi biết dì mang thai. Rất rõ ràng, chúc mừng dì.”

“…”

Hứa Mạn Chi rõ ràng kinh ngạc, vành tai phiếm hồng, ấp úng nói: “Kh-không phải, dì không phải muốn nói chuyện này.”

Lần này tới phiên Chu Vọng Thư kinh ngạc. Cậu kéo cửa phòng rộng ra, đi tới bên giường ngồi xuống, chỉ chỉ ghế trước bàn học, muốn nghe thử rốt cuộc cô ta muốn nói gì.

Chu Vọng Thư đóng cửa phòng lại, ngồi xuống trước mặt cậu.

Cô ta nói: “Thanh Thanh, có phải trong trường có người bắt nạt con không?”

Ánh mắt Chu Vọng Thư lập tức trở nên sắc bén. Tầm mắt của cậu rơi xuống một ngăn kéo trong bàn học sau lưng Hứa Mạn Chi: “Là sao?”

Hứa Mạn Chi nói: “Trước đó dì nhìn thấy giấy vụn trong phòng con. Dì xin lỗi, không phải dì cố ý đọc… Hôm đó nhân viên vệ sinh có việc đột xuất, quét dọn phòng con được một nửa, dì đang rảnh rỗi nên… xin lỗi.”

Cô ta nói xin lỗi liên tục: “Dì nhìn thấy mấy mảnh giấy vụn đó…”

Chu Vọng Thư nói: “Tôi không biết dì còn có sở thích ghép rác.”

Vẻ xấu hổ hiện lên trên mặt của Hứa Mạn Chi.

“Thứ nhất, dì hiểu lầm rồi, không ai bắt nạt tôi. Thứ hai, đó là thư cá nhân, hành vi của dì thuộc về xâm phạm quyền riêng tư.”

Chu Vọng Thư đứng dậy đuổi người: “Còn chuyện gì khác không?”

Chữ “hiểu lầm” này rõ ràng làm Hứa Mạn Chi hiểu lầm hơn. Vẻ mặt cô ta trở nên vi diệu: “…Con biết người viết thư cho con là ai?”

“Tôi nhất định phải nói cho dì biết à?”

“Con thích đàn ông?”

Chu Vọng Thư không khỏi cảm thấy buồn cười. Cậu lôi Hứa Mạn Chi từ trên ghế lên: “Thì làm sao? Dì nhiều chuyện quá rồi.”

Hứa Mạn Chi bị cậu kéo loạng choạng. Trong đầu Chu Vọng Thư lập tức không kiềm được nhớ tới cảnh thường thấy trong mấy bộ phim dài tập: vợ cả cố ý hoặc vô ý đụng vợ lẽ đang mang thai té ngã, tới trước mặt chồng thì vợ lẽ xinh đẹp khẽ xoa bụng, khóc lã chã: “Chị à, dù rằng chị hận em nhưng mà đứa bé vô tội…”

Cậu cảm thấy buồn cười vì mình lại não bổ không đúng lúc lại còn không ra gì, nén cảm xúc: “Muộn rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.”

Hứa Mạn Chi bị Chu Vọng Thư đẩy ra ngoài: “Thanh Thanh, con còn nhỏ như vậy, con mới 14 tuổi…”

Dường như cô ta vẫn không chết tâm: “Có phải có người cố ý lừa con không?”

Lần này Chu Vọng Thư thực sự cảm thấy nực cười.

“Mẹ.” Cậu cố ý gọi cô ta như vậy, “Mẹ gả cho một người đàn ông lớn hơn mình 20 tuổi, còn mang thai sinh con cho hắn, có phải cũng có người gạt mẹ không?”

Hứa Mạn Chi lập tức sượng cứng người, mặt hết xanh lại trắng vô cùng đặc sắc.

Chu Vọng Thư đẩy cô ta ra ngoài phòng như mong muốn, đóng cửa khóa lại.

Cậu quay lại bàn học kéo ngăn bàn kia ra. Bên trong để một cái hộp sắt nhỏ khóa kín kẽ, không có dấu vết bị mở qua.

Chu Vọng Thư nghĩ ngợi một lát, lấy chìa khóa mở khóa, lấy ra những lá thư còn lại mang theo dục vọng thầm kín của người khác, tìm một cái bật lửa, lặng lẽ nhìn bọn nó dần dần bị ngọn lửa nuốt lấy hóa thành tro tàn.

Hết