Người Yêu Cũ Bị Tôi Bội Bạc Giàu To Rồi

Chương 44: Di sản



Việc Cố Khinh Chu đột ngột rời đi ngoài các tổ trưởng ra chẳng ai hay biết, do vậy sáng hôm sau khi một người đàn ông béo lùn bước vào công ty thông báo tạm thời tiếp quản vị trí của y, ai cũng ít nhiều xôn xao bàn tán.

Vị sếp mới béo mập phương phi, thoạt nhìn hao hao Phật Di Lặc, song lúc cười lên không mang vẻ phúc hậu hiền lành mà ngược lại còn có nét gian giảo. Trước tiên ông ta đảo mắt khắp phòng đánh giá các nhân viên nữ một lượt, sau đó ho khan hai tiếng, cất giọng nói: “Tôi đến quá bất ngờ nên có lẽ mọi người chưa kịp nắm được tin tức. Vì một số lí do cá nhân nên giám đốc Cố phải về nhà xử lý, trong thời gian đó tôi sẽ tạm thời tiếp quản vị trí của cậu ta. Tôi là Lưu Khang Minh, gọi tôi giám đốc Lưu là được. Ba giờ chiều nay mọi người vui lòng bớt chút thời gian mở cuộc họp, để tôi có thể bắt kịp tình hình.”

Dứt lời, ông ta rất tự nhiên cầm thùng các-tông đựng đồ dùng cá nhân đi theo cô em văn thư vào phòng giám đốc.

Phương Hiệp luôn là người nắm giữ nhiều tin nội bộ nhất trong tay, thấy thế bĩu môi, hạ giọng bảo với mọi người: “Ra vành ra vẻ gớm chưa? Nghe nói lão giở luật ngầm với nhân viên nữ nên bị công ty mẹ đuổi về đây, nếu không vì có tí quan hệ với sếp lớn trên đó thì đã bị tống cổ từ lâu rồi.”

Lý Tư Ngạo nhíu mày: “Em nếu không có việc cần thì ít lượn lờ trước mặt lão thôi, kẻo lão lại lấy cớ này nọ bây giờ. Nhìn cái bản mặt ấy cũng đủ biết là hạng dê cụ có nghề.”

Phương Hiệp lầm bầm: “Chẳng những là dê cụ mà còn không có tí xíu vẻ đẹp trai nào của sếp Cố.”

Tuy rằng trông mặt mà bắt hình dong là thói xấu, nhưng một khi đã quen ngắm dáng vẻ đẹp trai cao ráo của Cố Khinh Chu thì việc thình lình xuất hiện một thằng cha trung niên hói đầu quả khiến người ta khó thích ứng kịp.

Cả đêm qua Giang Nhứ không ngủ, sáng sớm mò đến công ty đánh tạm một giấc. Lúc này hắn đang nằm gục xuống bàn vẽ tranh, không buồn ngẩng đầu lên: “Sao người ta vẫn bảo vẻ đẹp nằm trong mắt kẻ si tình gì gì mà, tưởng trong mắt chế thằng Lý Tư Ngạo mới ngon giai nhất chứ?”

“Nhiều chuyện quá rồi đấy.” Phương Hiệp trừng mắt, sau đó liếc sang bản vẽ dang dở của hắn: “Cậu vẽ gì thế? Công trình Hoa Tế xong từ đời nào rồi, mà gần đây cũng có thấy cậu nhận đơn hàng nào đâu?”

Giang Nhứ xoay chiếc bút đánh dấu: “Vẽ linh tinh thôi, dù sao cũng rảnh không có việc gì làm.”

Ấy là một bản vẽ nội thất 3D bằng tay, Phương Hiệp mang máng nhớ có lần từng thấy Giang Nhứ vẽ trước đây, tuy nhiên khi đó chưa đi màu. Bây giờ nhìn kĩ mới thấy là phong cách tối giản kiểu Bắc Âu sử dụng nhiều màu sắc nhẹ nhàng và trung tính đặt cạnh nhau, lấy tông xanh làm chủ đạo, nom vừa đơn giản vừa dễ chịu.

Phương Hiệp cảm thấy ưng mắt lạ lùng: “Này, hay là khi nào tôi với Tư Ngạo kết hôn thì trang trí phòng cưới theo cái này đi, cậu thiết kế cho tụi tôi?”

Thấy mặt mũi Lý Tư Ngạo đỏ phừng phừng, Giang Nhứ suýt cười đến đau cả ruột: “Hai người không phải dân thiết kế chắc, mời tôi làm gì cho tốn tiền?”

Phương Hiệp nghĩ thầm cũng phải, trả bản vẽ lại cho hắn: “Phong cách của cậu khác trước nhiều quá, nhưng tôi cảm giác thế này đẹp hơn.”

Giang Nhứ tiếp tục cắm cúi vẽ: “Tôi có phong cách thì sao? Phòng cưới tốt nhất vẫn là tự thiết kế, làm gì có ai hiểu rõ nhu cầu của mình bằng chính bản thân, đúng không?”

Trong nghề này tất cả đều là bên A muốn phong cách gì, bọn hắn chiếu theo đó mà thiết kế. Trừ khi sau này trở nên nổi tiếng, bằng không một nhà thiết kế không có quyền lựa chọn.

Phương Hiệp suy tư: “Chưa hẳn. Bình thường khi vẽ tôi chỉ chú trọng đến tính thẩm mĩ và phong cách thiết kế, nhưng nhà là nơi mình ở, tôi vẫn muốn làm sao cho thật ấm áp mới được.”

Lý Tư Ngạo nghe vậy liếc cô một cái rồi ngượng ngùng gãi đầu, ngoảnh đi chỗ khác.

Cô em văn thư đi vào giúp giám đốc Lưu sắp xếp bàn làm việc, lúc bước ra mặt mũi tối sầm, cáu kỉnh rút hai tờ giấy ăn lau tay. Có đồng nghiệp nam không nén được tò mò: “Ô hay, sao vậy gái, không lẽ thằng già kia dám sờ mó em à?”

Cô em văn thư nhìn cánh cửa văn phòng đóng chặt, giận dữ đáp: “Sờ sờ cái con khỉ. Cũng là giám đốc chi nhánh thôi mà làm như bố đời, đi vào bắt em hết dọn cái này lại dẹp cái kia, khuân khuân vác vác bụi bặm đen kịt cả tay. Lão còn bảo sau này mỗi sáng sớm em phải pha một cốc cà phê cho lão nữa chứ, đúng là lợi dụng nhân viên làm thư kí riêng còn gì?”

Mọi người đồng loạt thở dài một hơi, sau đó an ủi: “Thôi bằng lòng đi, cũng may lão chưa bắt em quét dọn văn phòng đấy. Phải kiêm luôn cả chân lao công, việc làm hai, lương nhận một, lúc ấy mới gọi là thảm.”

Cô em văn thư trợn trắng mắt: “Quá lắm thì em bỏ việc thôi. Sếp thì sếp chứ, sếp cũng không thể coi thường người khác như thế được. Sếp Cố ấy nhé, bình thường toàn tự mình quét dọn vệ sinh văn phòng, chưa khi nào bắt em đụng tay vào hết.”

Giang Nhứ ngồi hóng chuyện, nghĩ thầm Cố Khinh Chu cũng chịu khó ra phết. Có điều lãnh đạo mới đến này xem ra chẳng phải hạng tốt lành gì, khả năng cao sắp tới sẽ khuấy nên một trận bão to mưa lớn.

Người ta vẫn nói, thợ mới thì hăng(1). Lưu Khang Minh thực lực chẳng đâu vào đâu, song lại rất am hiểu đạo lí chốn quan trường. Lão hạ quyết tâm tạo dựng uy quyền, cách vài phút lại ra khỏi văn phòng tuần tra một vòng, kế đến giả bộ nói vài câu. Phương Hiệp còn không buồn phản ứng, bật nhạc đeo tai nghe rồi xõa tóc che kín.

Lưu Khang Minh chú ý tới chậu chuối cảnh đặt trong góc phòng: “Chậu chuối kia héo hết cả rồi, bày ở đó xấu cả cảnh quan, khách hàng nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào? Lát nữa gọi người mang xuống vứt đi, chúng ta thay chậu cây mới.”

Giang Nhứ mắng thầm đang giữa mùa đông có cây nào không héo, chờ đến mùa xuân sẽ xanh tươi trở lại chứ sao. Hắn không kìm được đảo mắt, nôn nao mong ngóng Cố Khinh Chu trở về. Nghĩ đến việc phải kiếm ăn dưới trướng loại lãnh đạo này, bất cứ ai cũng muốn cuốn gói tìm chốn khác.

Tình hình nhà họ Cố phía bên này cũng chẳng lấy gì làm lạc quan, thậm chí có thể nói là hỗn loạn. Suy cho cùng cứ dính tới tiền bạc thì việc gì cũng khó bề làm rõ. Thời điểm máy bay của Cố Khinh Chu hạ cánh đã là đêm khuya, y không kịp về qua nhà mà vội vàng chạy thẳng đến bệnh viện.

Bấy giờ ba Cố đã hôn mê, mấy ngày nay không ăn uống được gì. Thấy rõ ông sẽ không qua khỏi, họ hàng gần xa bất kể dòng trưởng dòng thứ đều chong mắt nhìn vào khối tài sản, những mong được dây máu ăn phần. Phòng bệnh cao cấp vốn to rộng thoáng đãng hiện giờ bỗng chật ních người.

Hành lang bệnh viện vô cùng yên ắng, ánh đèn trần chói lòa rọi xuống sàn nhà, phản chiếu một quầng sáng trắng nhợt lạnh lẽo. Có tiếng bước chân mơ hồ vọng tới. Người lái xe dẫn Cố Khinh Chu tới trước cửa phòng bệnh: “Cậu Cố, đến đây tôi không tiện đi vào rồi. Mọi người đã đến đông đủ, luật sư đang ở trong kia, phu nhân cũng đang chờ cậu đấy.”

Cố Khinh Chu trầm mặc giây lát như suy nghĩ điều gì, sau đó đẩy cửa bước vào. Trong thoáng chốc, mười mấy cặp mắt trong phòng đều đổ dồn về phía y. Những ánh mắt không biểu lộ cảm xúc đan vào nhau thành một tấm lưới dày đặc, ẩn giấu vô số toan tính và dò xét phía sau.

Mẹ Cố đang ngồi bên giường lau nước mắt, thấy Cố Khinh Chu đến thì bất giác đứng lên, vẻ mặt nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng.

Cố Đình là con bà cả, lớn hơn Cố Khinh Chu năm tuổi, dù đã vợ con đề huề từ lâu nhưng tối ngày vẫn rong chơi lêu lổng. Gã nói bằng giọng đầy ẩn ý: “Khinh Chu về vừa khéo lắm, lúc nãy ba có tỉnh một lần, còn hỏi em đâu đấy.”

Mẹ Cố nắm tay Cố Khinh Chu, không nói không rằng đẩy mọi người dạt ra, kéo y đến vị trí nổi bật nhất cạnh giường. Nếu ba Cố tỉnh lại, ông sẽ trông thấy y đầu tiên. Nghe Cố Đình nói, bà vừa lấy khăn tay lau nước mắt vừa đáp trả: “Em con vừa nghe được tin dữ là tức tốc bay về trong đêm đấy, xem nó gầy rộc cả người này!”

Cố Khinh Chu đưa mắt nhìn người đàn ông héo quắt trên giường bệnh, dừng lại vài giây rồi ngoảnh đi. Mặc dù chẳng mấy thân cận với mẹ ruột song y cũng sẽ không vạch trần bà trước mặt bao nhiêu người như vậy, chỉ khép mắt, im lặng.

Bên kia còn có mấy cô em gái đã lấy chồng, lại chẳng rõ mẹ ruột là ai, hoàn toàn không có quyền lên tiếng. Các cô lặng lẽ ngồi trên sofa khóc thút thít, cũng không biết là thật hay giả vờ. Về cơ bản ngoại trừ Cố Khinh Chu và vị luật sư tuyên đọc di chúc, toàn thể mọi người đều hai mắt rưng rưng.

Chừng nào ba Cố còn chưa tỉnh, bọn họ chỉ có thể chờ – chờ ông tỉnh lại, hoặc là chờ ông tắt thở.

Chỗ ngồi trong phòng bệnh có hạn, người có địa vị thì an tọa, kẻ không địa vị đứng qua một bên, thế nhưng chưa ai trong số họ tỏ ra mất kiên nhẫn. Trên tường, kim đồng hồ không ngừng di chuyển. Trong tĩnh lặng tột cùng thoáng vang lên âm thanh tích tắc, như biểu trưng cho dòng chảy sinh mệnh của người đàn ông trên giường.

Ngoài cửa sổ, bóng đêm lan tràn. Vầng trăng treo trên ngọn cây, rọi xuống nhân gian một thứ ánh sáng lạnh lẽo thảm đạm.

Lúc ba giờ sáng, ba Cố tỉnh lại. Giây phút ông mở mắt, đôi con ngươi đục ngầu sáng lên, nom minh mẫn và tràn trề sinh lực. Kẻ không biết thầm lo ông còn sống lâu, người tỏ tường thì trong lòng biết rõ, đây chính là hồi quang phản chiếu.

Ba Cố vẫn còn lơ mơ, giọng nói khàn rít như mắc kẹt trong một chiếc hộp đóng kín. Ông không dậy được, mẹ Cố vội vã nâng đầu giường lên. Ba Cố lào khào: “Mọi người đến đông đủ rồi à…”

Mẹ Cố tức thì lôi xềnh xệch Cố Khinh Chu lại gần: “Mình ơi, tất cả đều đang ở đây. Khinh Chu biết sức khỏe mình không tốt, dọc đường cứ lo lắng suốt thôi.”

Nghe vậy ba Cố ráng sức ngoảnh đầu nhìn sang, bắt gặp gương mặt lãnh đạm của Cố Khinh Chu. Một đôi mắt trong trẻo tĩnh lặng đối diện với một đôi mắt khác vẩn đục già nua, là hai con người hoàn toàn khác biệt, nhưng ẩn sâu bên trong vẻ lạnh nhạt lại có gì đó giống nhau đến lạ lùng.

Ba Cố khẽ gật: “Đông đủ là tốt rồi…”

Hệt như một màn kịch, bên này mấy cô con gái bắt đầu lớn tiếng kêu khóc, bên kia Cố Đình cũng nhỏ lệ sấn tới, nhào đến cạnh giường gào lên thảm thiết: “Ba ơi…”

Ba Cố nhìn hắn, sau đó lướt qua từng gương mặt trong phòng, cuối cùng liếc về phía luật sư, cụp mắt thều thào: “Thời gian của tôi không còn nhiều, mấy thứ để lại cần phân chia rõ, tránh ngày sau anh em tương tàn. Luật sư sẽ đọc di chúc trước mặt tôi, phân cho ai thì thuộc về người đó, tuyệt đối không được tranh đoạt, để người ngoài nhìn vào chê cười.”

Ông vừa đứt quãng nói xong, toàn bộ ánh mắt đều âm thầm đổ dồn vào tập tài liệu mỏng trên tay luật sư, không khí bỗng như nồng nặc mùi thuốc súng.

Mùi thuốc sát trùng xộc lên mũi Cố Khinh Chu. Tay trái hắn bị mẹ Cố ghì chặt, bởi quá hồi hộp nên bà đâm thẳng móng tay vào da thịt y mà không biết, cảm giác đau rát hết sức khó chịu.

Cố Khinh Chu chẳng còn biết mình đang nghĩ gì. Vô vàn thứ lấp đầy đầu óc y, đảo lộn tâm trí y. Dưới sự đồng ý của ba Cố, luật sư mở tập tài liệu màu lam, bắt đầu đọc di chúc. Phân chia cổ phần, phân chia bất động sản, phân chia lợi tức – từng từ từng chữ cứ đều đều vang lên, âm thanh lạnh lùng, máy móc và vô cảm.

Thứ mẹ Cố để ý nhất là cổ phần công ty. Ba Cố có bốn đứa con trai được thừa nhận chính thức, nhưng giữ vai trò trong công ty chỉ có Cố Khinh Chu và Cố Nham. Mặc dù là con bà cả song cho đến giờ Cố Đình vẫn chưa làm nên trò trống gì, chỉ biết ngồi chờ hưởng cổ tức hàng năm, ba Cố họa có là bị mù mới giao công ty cho gã.

Mẹ Cố bất giác siết tay con trai ngày càng chặt hơn, đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Bà ngồi im bất động, trân trối nhìn vị luật sư mở miệng.

Năm mươi sáu phần trăm cổ phần…

Cố Đình được chia năm phần trăm, Cố Nham ba mươi lăm phần trăm, Cố Khinh Chu mười bốn phần trăm, Cố Mẫn tuổi còn nhỏ, chỉ được chia hai phần trăm…

Mười bốn phần trăm?!

Mẹ Cố nghe xong giây lát, chợt như vừa nhận ra điều gì, hai mắt bỗng trợn trừng nhìn người nằm trên giường bệnh, đoạn kinh ngạc kêu lên thất thanh: “Mình ơi?!”

Trong số các anh em Cố Nham được hưởng cổ phần nhiều nhất, chẳng phải điều này cũng tương đương với việc giao công ty vào tay hắn sao? Còn Cố Khinh Chu thì sao? Trở thành cổ đông lớn?

Mẹ Cố chẳng hề hài lòng với kết quả này, thậm chí còn khá bất mãn, bởi ngoài mối thù xưa của bà và mẹ Cố Nham thì đứa con riêng này cũng là kẻ thể hiện địch ý với bà rõ nhất. Hiện giờ hắn nắm quyền điều hành công ty, mẹ con bà còn đường nào sống chứ?!

Cố Khinh Chu thấy bà hành xử thất thố bèn trầm giọng nhắc: “Mẹ…”

Thật ra kết quả hiện tại đã hoàn toàn vượt xa dự đoán của Cố Khinh Chu. Y không thân cận với gia đình, cũng chẳng tha thiết được phân chia thứ gì, chỉ đến đây gặp cha ruột lần cuối, đâu ngờ người đó để lại cho y tới hơn mười phần trăm cổ phần.

Đối với y tất thảy đều không quan trọng, tuy nhiên với mẹ Cố thì khác. Bà không bằng lòng, cũng chẳng chịu cam tâm.

Giờ đây bà đường đường là phu nhân nhà họ Cố, ngồi vững vị trí nữ chủ nhân. Con trai vừa có triển vọng vừa có thực lực, mình cũng có danh phận chính thất, vì lẽ gì công ty lại lọt vào tay Cố Nham?

-Hết chương 44-