Tịnh Nhu đi ra khỏi phòng bệnh của Diệp Tuệ, cô vừa đi đến cầu thang thoát hiểm liền nghe được giọng nói giận dữ của Đinh Minh Huệ, cô không chần chừ dừng chân đứng lại nghe.
“Đường Lệ, có phải cô điên rồi không? Cô đến bệnh viện chưa đủ sao? Đến giờ còn bảo con gái cô đến xuất hiện trước mặt Tuệ Tuệ, cô muốn làm gì hả?”
Trước lời nói quát tháo của Đinh Minh Huệ, Đường Lệ cũng chẳng có gì phải sợ, bình thản đáp.
“Tịnh Nhu…là con gái của bà Diệp, hai mẹ con họ tâm liền tâm cũng là chuyện bình thường”
Đinh Minh Huệ nghe xong liền giương mắt tự đắc nói vọng vào điện thoại.
“Đừng nằm mơ nữa! Cô tưởng có máu mủ nhà họ Diệp thì họ sẽ chịu nhận Đường Tịnh Nhu sao? Tôi nói cho cô biết, chỉ có thằng bé Tư Thành và duy nhất mình nó mới là người thừa kế của Diệp gia mà thôi.
Tịnh Nhu đi ra khỏi phòng bệnh của Diệp Tuệ, cô vừa đi đến cầu thang thoát hiểm liền nghe được giọng nói giận dữ của Đinh Minh Huệ, cô không chần chừ dừng chân đứng lại nghe.
“Đường Lệ, có phải cô điên rồi không? Cô đến bệnh viện chưa đủ sao? Đến giờ còn bảo con gái cô đến xuất hiện trước mặt Tuệ Tuệ, cô muốn làm gì hả?”
Trước lời nói quát tháo của Đinh Minh Huệ, Đường Lệ cũng chẳng có gì phải sợ, bình thản đáp.
“Tịnh Nhu…là con gái của bà Diệp, hai mẹ con họ tâm liền tâm cũng là chuyện bình thường”
Đinh Minh Huệ nghe xong liền giương mắt tự đắc nói vọng vào điện thoại.
“Đừng nằm mơ nữa! Cô tưởng có máu mủ nhà họ Diệp thì họ sẽ chịu nhận Đường Tịnh Nhu sao? Tôi nói cho cô biết, chỉ có thằng bé Tư Thành và duy nhất mình nó mới là người thừa kế của Diệp gia mà thôi.
Ánh mắt cô đục ngầu suy nghĩ mông lung.
Ha…ha…nhà họ Tống ngoài mặt thì là ở rể.
Nhưng thực tế là muốn chiếm đoạt tài sản nhà họ Diệp.
Nên mới tráo đổi cô và Diệp Tư Thành…đúng là vì tiền thì chuyện như thế nào họ cũng bất chấp làm cho bằng được mà…
Đúng lúc này, Tịnh Nhu phát hiện Diệp Tư Thành đang đi đến, anh ta cũng thấy cô liền khẽ gọi.
“Tịnh…Nhu…”
Nhưng Tịnh Nhu lại nhanh chóng ra hiệu cho Diệp Tư Thành im lặng, rồi từ từ bước qua anh ta.
Diệp Tư Thành nhìn bóng lưng phảng phất một chút gì đó cô độc từ Tịnh Nhu mà thấy khó hiểu.
Cô ấy sao vậy nhỉ? Trông có vẻ hơi buồn…chẳng phải trước đó vẫn bình thường sao?
Ngay sau đó, Diệp Tư Thành lại nghe được giọng nói tức giận vang lên từ phía cửa thoát hiểm.
“Cô đừng quên, Tư Thành mới chính là ruột thịt từ bụng cô sinh ra”
Chỉ cần một câu nói này thôi, Diệp Tư Thành đã ngay lập tức phát hiện giọng nói này chính là của Tống Hưng…nhưng trong đầu anh ta lại nổi lên thắc mắc…ông nội đang làm gì ở đây vậy nhỉ? Chẳng phải trước đó hai người họ về để nghỉ ngơi rồi sao?
Tiếp nối câu nói trước, giọng nói của Tống Hưng lại càng lớn và vang hơn.
“Không quan tâm con trai mình, mà lại lo lắng cho con gái người khác, cô có từng nghĩ nếu Đường Tịnh Nhu trở lại nhà họ Diệp, thì Tư Thành và Tống Ngạo sẽ có kết cục như thế nào hay không?”
Đường Lệ phía bên này vẫn áp điện thoại vào tai, lắng nghe từng lời chất vấn của Tống Hưng nhưng khi nghĩ đến Tịnh Nhu, bà lại càng xót xa nhiều hơn.
Ánh mắt bà đượm buồn cất tiếng.
“Nhưng…nhưng Tịnh Nhu nó vô tội, nó chính là thiên kim nhà họ Diệp, nếu không phải lúc đó các người tráo đổi, thì con bé cũng không cần phải theo tôi chịu đủ gian khổ như thế…”
Tống Hưng ngay lập tức ngắt lời.
“Hứ…ai bảo nó không phải là con trai.
Nhà họ Diệp sản nghiệp to lớn, cần phải có người thừa kế.
Nó theo cô chịu khổ là cũng tại ban đầu cô không chịu vứt bỏ nó, cứ đòi tự mình nuôi dưỡng”
Diệp Tư Thành đứng bên ngoài đều đã nghe hết tất cả, những lời họ vừa nói như sét đánh ngang tai với anh ta.
Ánh mắt của anh ta cứ lờ đờ, tâm tình hoang mang cực độ.
Bọn họ rốt cuộc đang nói gì vậy…cái gì mà “con trai của mình” rồi “trở về nhà họ Diệp”, họ nói vậy là sao?
Diệp Tư Thành đứng không vững, loạng choạng bước chân, anh ta lùi dần lùi dần bất ngờ đâm sầm vào người y tá kéo xe thuốc đi đằng sau khiến cô ấy chới với rơi một chút đồ dùng tạo ra âm thanh loảng xoảng khiến hai người ở trong góc hành lang cũng phải giật thót.
Diệp Tư Thành rối rít lên tiếng.
“Xin lỗi, tôi thành thật xin lỗi”
“Không…không sao đâu…”
Ngay sau đó, Tống Hưng và Đinh Minh Huệ cũng đã chạy ra đến nơi thấy bóng lưng của cháu trai, Tống Hưng cất tiếng gọi.
“Tư Thành?”
Diệp Tư Thành rùng mình một cái, giống như kiểu bản thân anh ta vừa làm một việc gì đó xấu xa nhưng lại bị phát hiện vậy.
Diệp Tư Thành cố gắng trấn tĩnh, hít sâu thở đều, quay đầu lại giả vờ kinh ngạc nhìn hai vợ chồng nhà kia.
“Ông bà, không phải ông bà…”
Tống Hưng biết Diệp Tư Thành muốn nói cái gì, ông ta nhất thời chột dạ, giọng nói ấp úng.
“Ừm…ông bà…”
Đinh Minh Huệ lén đạp chân Tống Hưng ra hiệu, ông ta cũng hiểu ý đành bịa lí do.
“Trước đó đúng là ông bà đã định về trước rồi nhưng lại chợt nghĩ ra, định lên hỏi xem mai mẹ cháu có muốn ăn gì nữa không, để ông bà mang qua ý mà”
“Không cần đâu ạ.
Dạo gần đây mẹ cháu không ăn uống được gì nhiều, ông bà không cần phải phí thời gian đâu ạ”
“Ừ vậy được rồi.
Cháu về chăm sóc mẹ đi, ông bà về trước đây”
Đinh Minh Huệ gấp gáp lôi kéo Tống Hưng đi khỏi đó, Diệp Tư Thành hướng mắt nhìn theo, ánh mắt anh ta dán chặt vào hai thân hình già nua kia mà trầm ngâm.
Nhưng sau cùng, Diệp Tư Thành cũng chả biểu lộ cảm xúc gì đi thẳng về phòng bệnh của Diệp Tuệ.
Chỉ có điều từ khi trở về phòng bệnh của mẹ, Diệp Tư Thành cứ thất thần suy nghĩ, không hề để ý xung quanh.
Diệp Tuệ thấy từ lúc con trai quay trở lại đến tận bây giờ đã là 30 phút rồi nhưng đầu óc cứ để đi đâu đó, ngất ngây, thơ thẩn một mình.
Bà gọi rất nhiều lần nhưng anh ta cũng chẳng để ý.
“Tư Thành? Tư Thành…?”
Diệp Tư Thành giật mình bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, anh ta liền quay sang hỏi Diệp Tuệ.
“Mẹ, sao vậy ạ? Mẹ lại không thấy khoẻ ở đâu sao?”
“Mẹ không sao, nhưng ngược lại là con đấy, mẹ thấy sắc mặt con không được tốt cho lắm, có phải gần đây chạy đi chạy lại giữa công ty và bệnh viện mệt quá không? Nếu mệt thì về nhà nghỉ ngơi đi, mẹ ở đây không sao đâu”
Diệp Tư Thành giữ bình tĩnh, lắc đầu.
“Con không sao đâu mẹ”
Rồi đột nhiên, Diệp Tư Thành bỗng dưng cúi gằm mặt xuống cất tiếng hỏi Diệp Tuệ.
“Mẹ, mẹ có trách con lần này không giúp me không ạ?”
Diệp Tuệ mỉm cười hiền hậu, đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu của con trai, nhẹ nhàng đáp.
“Con nói gì vậy.
Con là con trai mẹ, bác sĩ cũng nói tuỷ của hai mẹ con ruột không phù hợp cũng là điều bình thường mà.
Huống hồ, nếu như phù hợp, con lại không cứu mẹ chắc?”
Diệp Tư Thành nhìn Diệp Tuệ với ánh mắt cương quyết.
“Đương nhiên là cứu rồi”
“Vậy thì đúng rồi”
Sau đó, Diệp Tuệ vỗ nhẹ bả vai của Diệp Tư Thành, cẩn thận nhắc nhở.
“Về nhà nghỉ ngơi một đêm đi, rồi mai lại qua.
Mấy hôm nay con mệt mỏi đến mức gầy luôn rồi này”
“Mẹ, con không sao mà.
Không cần…”
Diệp Tư Thành rối rít nói không sao nhưng còn chưa nói hết câu Diệp Tuệ lại tiếp tục lên tiếng ngăn cản.
“Nghe lời đi.
Về nhà nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại qua đây, ở đây cũng có nhiều bác sĩ và y tá nữa, mẹ không sao đâu”
Diệp Tư Thành nghe vậy cũng chỉ biết gật đầu đồng ý, căn bản đều là vì sức khoẻ của Diệp Tuệ sau cuộc phẫu thuật vẫn chưa ổn định nên anh ta cũng không muốn bướng nữa.