Người Yêu Cũ Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Tôi

Chương 9: Tụt Huyết Áp



Sáng hôm sau, Tịnh Nhu vẫn miệt mài làm việc.

Không biết là cô đã thức trắng cả đêm hay là buổi sáng tranh thủ dậy sớm nữa, nhưng cho đến khi Tiêu Nhất Nam về đến nhà thì vẫn thấy cô cặm cụi thao tác trên máy tính không ngừng.

“Tịnh Nhu, tớ về rồi đây! Cậu đã ăn sáng chưa? Tớ mang bữa sáng về cho cậu này”

Lúc này, Tịnh Nhu mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, quay sang mỉm cười với Nhất Nam.

“Nhất Nam, cậu về rồi à?”

Tiêu Nhất Nam thấy cô quay ra, cô nàng liền phát hiện thấy quầng thâm hiện rõ mồn một trên mắt cô.

Cô nàng lo lắng hỏi han.

“Này… cậu làm việc cả đêm đấy à? Mắt cậu hiện rõ quầng thâm rồi kìa”

“Vậy hả? Mà thôi cũng không sao.Sắp tới tớ chuẩn bị tham gia một cuộc thi thiết kế nội thất nên muốn chuẩn bị một chút”

Tiêu Nhất Nam hối hả đem đồ ăn đi đến.

“Vậy… vậy cậu ăn chút gì đi để lấy sức.Thức khuya nhiều không tốt đâu”

Tịnh Nhu cười cười, cô vươn vai đứng dậy, đi vào nhà tắm thay đồ, lúc đi ra vẫn thấy Nhất Nam đứng ngẩn tò te ở đó.

Cô bật cười.

“Thôi… bây giờ mình phải đi khảo sát một chút."

"Không tiện ăn sáng đâu."

"Mình đi trước nha”

Tiêu Nhất Nam hốt hoảng gọi với theo nhưng đáng tiếc là Tịnh Nhu đã đi luôn một mạch ra ngoài rồi.

Cô nàng lẩm bẩm.

“Cậu không lo mình sẽ bị tụt huyết áp hay sao?”

Tịnh Nhu bắt taxi đến công trường - nơi mà tập đoàn DT chọn làm địa điểm để xây dựng dự án Xuân Đỉnh.

Cô đi xung quanh một lượt, quan sát hồi lâu.

Cô còn tranh thủ lấy sổ ra ghi ghi chép chép một số số liệu quan trọng.

Đúng lúc này, tiếng giày da “cộp cộp” chạm lên nền đất vang lên, không ai khác chính là Sở Hạo Dương và một vài người của tập đoàn.

Anh vẫn chuyên tâm nghe lời giới thiệu của chủ mảnh đất.

“Sở tổng, anh xem xem."

"Mảnh đất này rất tốt nếu chọn để làm dự án Xuân Đỉnh của DT thì không gì tuyệt vời hơn”

Chợt Sở Hạo Dương nhìn về phía trước, thấy bóng dáng quen thuộc đứng ngay mắt mình, anh cất tiếng gọi khẽ.

“Tịnh Nhu…”

Anh lại nhớ về mấy lời nói của Tạ Thần Phong ngày hôm qua khi anh bảo cậu ta điều tra về cuộc sống của cô trong sáu năm qua.

“Anh Dương, theo như em điều tra được ấy thì Đường Tịnh Nhu sáu năm trước chưa từng xuất ngoại, cô ấy cũng không hẹn hò với Phong Lãng thậm chí cô ấy còn chưa bao giờ rời khỏi thành phố nữa cơ”

Sở Hạo Dương sửng sốt, không tin vào những gì mà mình được nghe.

“Cậu nói vậy có nghĩa là trong sáu năm qua cô ấy ở ngay trước mắt tôi mà tôi lại không biết ư?”

“Bingo! Em còn nghe nói cô ấy làm việc cho Minh Nguyệt là vì muốn trả ơn, bà chủ Minh Nguyệt có ơn cứu mạng cô ấy cho nên…”

Đúng lúc này, anh chợt nghe được tiếng “bịch”, chính là cuốn sổ và cây bút mà Tịnh Nhu đang cầm rơi xuống đất.

Chỉ khi anh hoàn hồn lại mới phát hiện cô nhăn nhó mặt mày, cô không đứng vững nữa.

Khi cô chuẩn bị ngã xuống đất, anh mới thất kinh chạy vụt đến đỡ lấy cô.

“Tịnh Nhu… em sao vậy?”

Tô Nhược Mẫn đứng bên ngoài thấy vậy liền cất giọng lo lắng.

“Sở tổng, có phải cô Đường bị say nắng không?”

Sở Hạo Dương nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Tịnh Nhu mà nhớ lại hồi trước, cô cũng từng bị như thế này.

Có lẽ cô lại bị tụt huyết áp nữa rồi.

Sở Hạo Dương hướng ánh mắt đến những người kia, nói lớn.

“Tạm dừng khảo sát!”

Tô Nhược Mẫn cũng gấp gáp đi mở cửa xe để anh đỡ cô vào trong.

Đến khi vào trong xe, Tô Nhược Mẫn đề nghị đưa cô đến bệnh viện nhưng Sở Hạo Dương dường như không hề nghe thấy, chỉ một tay đỡ cô một tay lấy từ trong túi áo của mình một viên kẹo ngọt, từ từ đưa vào miệng mình rồi mớm cho cô.

Tô Nhược Mẫn ngồi phía trên thấy cảnh này thì ngớ người, tò te tý te không nói lên lời.

Sở Hạo Dương cũng chả bận tâm, anh chỉ biết việc anh cần làm bây giờ là giúp cô mà thôi.

Anh đưa kẹo đến miệng cô, Tịnh Nhu từ từ há miệng đón nhận.

Ban đầu Sở Hạo Dương chỉ muốn đơn giản đút kẹo cho cô mà thôi nhưng nào ngờ Tịnh Nhu lại táo bạo kéo áo anh đẩy cả người anh nằm xuống ghế xe rồi môi lưỡi dây dưa không dứt.

Sở Hạo Dương mới đầu khá bất ngờ, nhưng sau đó cũng thuận theo cô mà biến nụ hôn sâu lại càng sâu hơn.

Tô Nhược Mẫn quay ngoắt lại, chứng kiến một màn ướt át như thế này thì phận FA của cô nàng làm sao mà chịu nổi.

Người tài xế cũng bối rối nắm chặt tay lái không dám hó hé nửa lời.

Cảm giác như hai người này đang là những chiếc bóng đèn vừa to vừa sáng nhất trong xe vậy đấy.

Kết thúc nụ hôn nồng cháy ấy, Tịnh Nhu gục đầu xuống người của Sở Hạo Dương mà thiếp đi.

Anh thấy cô đã ổn định, cũng vuốt vuốt lưng để trấn an cô, vỗ vỗ vài cái để cô an tâm ngủ hơn.

Đến khi cô tỉnh dậy, cô mơ màng thấy mình nằm trên một vật khá êm hoá ra chính là nằm trên đùi của anh, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm gọi tên anh.

“Hạo Dương! Sở Hạo Dương…”

Sở Hạo Dương thấy cô tỉnh lại, dịu dàng nhẹ nhàng vén gọn lọn tóc xuề xoà trước mặt cô nói.

“Anh đây!”

Tịnh Nhu ngẩn ngơ một lúc lâu, lúc định thần lại mới biết mình đang làm gì.

Cô lập tức bật dậy khỏi đùi anh, lắp bắp nói.

“Sao… sao anh lại…”

Tịnh Nhu ngại ngùng ngồi dậy lùi dần ra mép xe nói.

“Hôm nay… cảm ơn anh…”

Sở Hạo Dương thấy cô lại bắt đầu tránh né mình, anh nhíu mày cười tà, tiến dần đến ép sát cô vào cửa xe, mị hoặc nói.

“Em sao thế? Đây đâu phải lần đầu chúng ta làm thế này?”

“Anh… anh đừng nói mấy thứ gây hiểu lầm như thế.

Ở đây còn nhiều người đang nhìn tôi và anh lắm đấy”

Sở Hạo Dương vừa nghe liền liếc mắt lên phía ghế phụ, Tô Nhược Mẫn giật bắn người quay trở về lỡ đãng nhìn ra phía bên ngoài.

Sở Hạo Dương sau khi thấy vậy ngay lập túc quay trờ lại nâng cằm Tịnh Nhu lên nói.

“Bây giờ thì không ai nhìn nữa rồi…”

“Này… anh… ưm…”

Tịnh Nhu còn chưa nói gì đã bị Sở Hạo Dương chặn lại bằng một nụ hôn.

Nói là tránh nhưng khi anh cứ liên tục ép sát cô thì cô hoàn toàn không có cách nào để phản kháng chỉ biết thuận theo.

Và sau đó là một màn hôn hít nữa diễn ra trong xe.

Tô Nhược Mẫn liếc mắt nhìn lên kính chiếu hậu, cô nàng đỡ trán không biết phải làm gì, chỉ cảm thấy thật sự rất tủi thân, khóc không thành tiếng.

Tổng giám đốc của cô lạnh lùng với người ngoài là thế mà bây giờ lại vì cô Đường làm những chuyện như thế này đây.

Sau màn hôn thứ hai đó, Sở Hạo Dương bắt đầu câu dẫn cô.

“Vậy em định cảm ơn anh thế nào? Đi ăn với anh đi”

“Sở tổng đừng đùa nữa, anh thì thiếu gì người đi ăn cùng”

Sở Hạo Dương thấy cô cúi gằm mặt xuống, hiện tại anh rất muốn nói với cô rằng anh chỉ muốn đi ăn cùng cô mà thôi nhưng suy đi tính lại anh quyết định im lặng.

Anh mặc kệ Tô Nhược Mẫn vẫn còn trên xe, anh kéo tay cô một mạch xuống xe dẫn đến xe của anh mà dúi người cô vào bên trong.

Khởi động xe đưa cô đến một nhà hàng bình dân.

Đến nơi, anh xuống xe vòng qua bên kia mở cửa xe giúp cô, không biết lúc ấy anh nghĩ gì mà lại nói.

“Mời bạn gái cũ xuống xe…”

“Thật ra đi ăn với bạn gái cũ anh cảm thấy có chút khác lạ… khá hứng thú… nên muốn thử xem có cảm giác như thế nào…”

Tịnh Nhu thật sự cạn lời với Sở Hạo Dương, cô lườm nguýt anh cháy mặt, anh nhếch mày đắc ý.

Lúc sau cô cũng không nói gì, chỉ nối gót đi đằng sau anh.

Vào đến nhà hàng, anh cầm menu gọi món, không để ý đến cô dù chỉ là một cái liếc mắt nhưng đến khi đồ ăn ra hết cô mới phát hiện những món ăn này đều là những món mà cô thích ăn.

Trong số ấy, cô nhận ra có vài món ăn cay, cô biết anh không ăn được cay nhưng vẫn một mực gọi ra, điều này khiến cô cứ trầm ngâm cả bữa…

Sau khi kết thúc bữa ăn, Tịnh Nhu chuẩn bị cầm túi sách rời đi.

“Cơm cũng đã ăn xong rồi, chắc Sở tổng không căn dặn gì thêm đúng không? Vậy thì tôi xin phép đi trước…”

Nhưng khi cô vừa đứng lên, đột nhiên Sở Hạo Dương gọi lại.

“Tịnh Nhu, đi với anh đến một nơi đã”

Tịnh Nhu ú ớ không thành câu, đến lúc nhận ra thì đã bị Sở Hạo Dương nắm chặt tay kéo đi mà nơi anh đưa cô đến chính là khoa khám tổng quát của bệnh viện Hoa Khang

Bước vào phòng khám, Tịnh Nhu được Viên Viên khám sơ lược tổng quát một lượt, đến khi nhận được kết quả thì chỉ biết ngồi im lắng nghe.

“Làm việc và nghỉ ngơi không điều độ, nhất định phải chú ý, thức khuya không hề tốt cho cơ thể của cháu chút nào đâu.

Nhìn chung chỉ là vấn đề nhỏ nhưng vẫn phải chú ý nếu không nó phát sinh thành vấn đề lớn thì không kịp làm gì đâu”

Tịnh Nhu gật đầu lia lịa.

Sở Hạo Dương nhìn thấy kết quả báo cáo mà nhíu mày, lúc sau anh thở hắt ra.

Viên Viên nhìn ra được biểu cảm của anh, thầm cười trong lòng.

Tịnh Nhu chuẩn bị rời đi, Sở Hạo Dương mới nói.

“Em ra ngoài đợi anh một chút, anh sẽ đưa em về”

Tịnh Nhu lúc này khá mệt nên cũng gật đầu đồng ý.

Khi cô vừa bước ra khỏi phòng khám, Viên Viên đã tiến đến vỗ nhẹ vào vai của Sở Hạo Dương thần thần bí bí nói.

“Người yêu con à?”

“Người yêu cũ ạ!”

“Kinh quá nhờ… đưa hẳn người yêu cũ đi khám bệnh… con có vẻ cao tay hơn ba Sở của con rồi đấy”

Sở Hạo Dương biết Viên Viên đang ám chỉ điều gì, anh thở dài một hơi, trước khi ra khỏi phòng còn quay lại lắc qua lắc lại vai của Viên Viên.

“Cô đừng nói gì với ba mẹ con đấy, nhất là mẹ con nha.

Đừng nói gì cả… con không chịu được trách nhiệm đâu”

Viên Viên bị Sở Hạo Dương lắc như con lật đật, hoa mắt chóng mặt nói.

“Rồi rồi… cô biết rồi… con đi đi kẻo người ta lại đợi”

Sở Hạo Dương hôn chụt vào má của Viên Viên một cái nói vọng lại rồi rời đi.

“Con cảm ơn cô nhiều!”

Viên Viên thì đã quá quen với cách thể hiện tình cảm này của thằng bé nên cũng không lấy làm lạ bởi ngày xưa Sở Hạo Dương và Sở Hạo Thiên chuyên gia dùng cách này để làm nũng người thân, Viên Viên chỉ mỉm cười một cái rồi quay trở về bàn làm việc xem tiếp bệnh án.

Sở Hạo Dương đi ra bên ngoài đã thấy Tịnh Nhu mệt mỏi dựa người vào tường, anh bất giác hơi nhói lòng, anh đi đến không kịp để cô phản ứng gì cả trực tiếp bế ngang người cô lên rồi đi ra khỏi bệnh viện.

Tịnh Nhu sững người, suốt dọc đường đi cô la oai oái khiến anh nhức hết cả đầu.

Anh đen mặt hăm doạ.

“Nếu em còn la nữa thì anh không ngại hôn em ở đây đâu”

Dứt lời, Tịnh Nhu như nhận được thông điệp từ vũ trụ gửi đến lập tức im bặt, để im cho anh bồng bế mình ra xe.

Vừa ngồi vào trong xe anh đã nghiêm mặt nói.

“Sáng mai em đừng ăn sáng, anh đưa em đi xét nghiệm máu”

Tịnh Nhu quay mặt qua bên khác, cất giọng.

“Không cần phiền đến anh vậy đâu.

Tôi tự đi được”

Sở Hạo Dương không nhìn cô mà kiêu ngạo cất giọng.

“Em nghĩ anh sẽ tin vào tính kỉ luật của em à?”

“Cứ như vậy đi, sáng mai 7h anh đến đón em”

Tịnh Nhu nghe xong cũng không phản hồi lại, cô trầm ngâm đăm chiêu suy nghĩ.

Sở Hạo Dương rốt cuộc anh coi cô là cái gì mà lúc cần thì ra sức hỏi han đến khi không cần nữa thì lạnh nhạt ghét bỏ? Cô đâu phải đồ chơi của anh?

Sở Hạo Dương không nói gì nữa, yên lặng lái xe đưa cô về chung cư nghỉ ngơi.

Anh căn bản đã không thể an tâm để cô về công ty nữa rồi.

Nếu đưa cô về công ty thì cô sẽ tiếp tục liều mạng làm việc, như vậy sẽ khiến anh càng lo lắng nhiều hơn mà thôi..