Khi nghe Chu Tử Hạ nhắc đến cáu tên Đình Thẩm Giai, khoé môi của Hàn Cao Lãng bất giác cong lên, để lộ nụ cười tâm cơ tàn độc.
Anh đưa máy cho Chu Tử Hạ, ra lệnh cô chấp nhận cuộc thoại, đồng thời phải bật loa ngoài lên.
Chu Tử Hạ nhận điện thoại từ tay anh, nửa muốn nghe nửa lại không muốn nghe.
Vì cô sợ đầu giây không phải Đình Thẩm Giai mà là người khác, thì liệu rằng anh có tức giận khi cô nói dối hay không.
Chu Tử Hạ cố lấy dũng khí can đảm có trong người, mạnh dạn bấm nút chấp nhận và bật loa ngoài lên.
Hai đầu dây được kết nối lại với nhau, một giọng nói quen tai vang vọng lên.
[Chu Tử Hạ?]
Chu Tử Hạ giật thót tim, thiếu chút nữa không cẩn thận mà đánh rơi điện thoại khỏi lòng bàn tay.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông, giọng nói này hình như cô đã nghe qua ở đâu đó rồi.
Nhưng phía sau lưng Chu Tử Hạ truyền đến một luồng sát khí khiến cho cô sởi gai ốc.
Cô cố bình tĩnh, hít một hơi thật sâu vào trong lồng ngực, mở lời hỏi đối phương.
"Ai... ai vậy?"
Đầu dây bên kia lại vọng tới: [Chu Tử Hạ, là cậu sao?]
Giọng nói rất dịu dàng, thoạt nghe qua âm điệu cảm tưởng đang rất lo lắng cho cô.
Chu Tử Hạ chỉ biết khóc thầm trong lòng, bởi vì hai tay của Hàn Cao Lãng đang nắm chặt hai bên eo của cô, rất đau.
"Phải, là mình."
Cô nhẫn nhịn cơn đau, trả lời đối phương: "Ai vậy?"
Đầu dây bên kia thở phào một cách nhẹ nhõm, đáp lại cô: [Là mình, Mãn Tư!]
Chu Tử Hạ không khỏi ngạc nhiên, nhắc lại cái tên mà đầu dây bên kia vừa truyền đến.
"Giản Mãn Tư?"
Lời nói vừa thoát ra khỏi cuống họng Chu Tử Hạ lập tức lấy tay che lại miệng, hận không thể thu hồi được câu nói vừa rồi.
Tại sao cô lại quên lãng rằng có một kẻ sắc lang đang ngồi ở phía sau cô, lại lỡ miệng gọi tên người đàn ông khác trước mặt hắn.
Giản Mãn Tư là một chàng hotboy ở lớp Chu Tử Hạ, sớm đã bị trúng sét ái tình của cô, kể từ lần gặp mặt đầu tiên lúc ở siêu thị thì trái tim của cậu đã lỡ yêu cô mất rồi.
Ban đầu Giản Mãn Tư tìm mọi cách tiếp cận cô nàng, nhiều này bày tỏ tình cảm nhưng lại bị nàng thơ trong lòng từ chối.
Quá bất mãn, Giản Mãn Tư liền bá đạo nói với người con gái ấy, rằng cậu sẽ chờ đợi, chờ đợi một ngày cô sẽ để ý đến mình, sẽ dần nảy sinh tìm cảm mà chấp nhận lời tỏ tình của cậu.
Vậy là đã qua năm mươi ngày rồi mà Giản Mãn Tư vẫn chưa cưa đổ cô gái đó, ngày ngày đến trường chỉ biết ngắm nhìn cô ở phía sau lưng, thi thoảng thấy cô gục xuống bàn ngủ thì nhẹ nhàng bước đến choàng áo lên người cô.
Và Giản Mãn Tư đương nhiên không thể quên sinh nhật lần thứ mười tám của Chu Tử Hạ. Cậu ấy cũng mất hàng tiếng đồng hồ để lựa ra món đồ thích hợp cho người thiếu nữ ấy.
Nhưng mọi chuyện không có êm xuôi như Giản Mãn Tư suy nghĩ.
Khi đến ký túc xá dành cho nữ thì biết được thông tin cô về nhà mẹ để đón mừng sinh nhật từ Đình Thẩm Giai.
Cậu cũng rất muốn đến tận nhà của Chu Tử Hạ, tận tay tặng quà và muốn tỏ tình nhưng lại bị Đình Thẩm Giai ngăn lại, nói để đến ngày mai khi cô đến trường thì tại sau.
Giản Mãn Tu nghe vậy gật đầu đầu ý, cả đêm không ngủ được, hóng hức chờ đến ngày mai.
Khi đến trường cậu không thấy bóng dáng quen thuộc nào, đến khi chuông reo báo hiệu vào tiết đầu cũng không thấy cô đâu. Giản Mãn Tư cứ ngỡ rằng chắc do đường nhà cô đến trường bị tắc nên mới có thể đến muộn.
Nhưng hết tiết hai sang tiết ba không thấy cô đến trường, Giản Mãn Tư lo lắng mà xin thông tin liên lạc của cô từ Đình Thẩm Giai.
Nhưng Đình Thẩm Giai nhất quyết không chịu cho, mãi đến khi dùng hết lời năn nỉ thì cô mới chịu cho số.
Gọi vài cuộc không thấy nghe máy, Giản Mãn Tư nghĩ cô xảy ra việc gì, tiếp tục bấm số gọi lần thứ năm.
Ơn giời, cuối cùng cũng nghe máy rồi.
Giản Mãn Tư thở phào nhẹ nhõm khi nghe đầu dây bên kia truyền đến giọng nói mà bản thân mong chờ.
Nhưng có vẻ cô nàng này không chịu cho người ngoài số điện thoại, cho nên khi nghe cậu nhắc tên mới ngạc nhiên gọi cả họ lẫn tên của cậu.
Ở đầu dây bên kia, Giản Mãn Tư mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lại thanh âm ngạc nhiên của Chu Tử Hạ.
[Ừ, là mình đây!]
Ở đầu dây bên này, Chu Tử Hạ khổ sở khóc không ra nước mắt vì bầu không khí trong căn phòng này đã sặc mùi dấm chua.
Hàn Cao Lãng đang ghen.
Ghen vì có người đàn ông khác gọi vào số của cô.
Mà hắn ta lại không có số để liên lạc với cô sau khi về nước, mà bạn học của cô lại có số, thử hỏi xem ghen là có đáng không?
Hàn Cao Lãng tức giận, ánh mắt hằn lên tia máu đáng sợ.
Chu Tử Hạ cố gắng giữ lấy bàn tag đang luồn vào sâu bên lớp váy, dần dần tịnh tiến về khu rừng huyền bí.
"Cậu... sao lại có số của mình?"
Giản Mãn Tư đáp lại: [Là Đình Thẩm Giai cho.]
Đáy lòng của Chu Tử Hạ thầm chửi cô bạn thân, hà cớ gì lại cho người khác số điện thoại liên lạc của cô, hại cô phải hít thở trong bầu không khí sặc mùi dấm này.
"Cậu gọi cho mình là có việc gì?"
Giản Mãn Tư: [Mình thấy cậu không đến lớp nên mình lo lắng cậu.]
Lần này thì đời của cô toang thật rật!
Đáng lý ra cô không nên chấp nhận cuộc gọi này mới phải chứ. Đối phương đâu hề biết vì câu nói lo lắng này mà hại thân cô.
Chu Tử Hạ cắn răng chịu đựng, cố kìm hãm lại tiếng rên vì dưới hạ thể bị ngón tay của người đàn ông đùa nghịch.
"Mình... mình không sao..."
Vừa nói cô vừa thở dốc một cái, như đang lấy hơi để nói nốt câu nói hoàn chỉnh.
"Mình đã xin phép... xin phép giáo viên nghỉ ngày nay rồi."
Chu Tử Hạ đưa tay lên cắn thật mạnh, sau đó lại nói tiếp.
"Mình hiện tại không rảnh. Thứ lỗi cho mình cúp máy trước."
Chu Tử Hạ không chịu nổi sự khiêu khích từ ngón tay của người đàn ông nữa rồi, nhưng cô vẫn cố gắng trấn an lý trí của mình phải thật bình tĩnh.
"Còn chuyện gì nữa sao?"
Cô rất muốn cuộc gọi này nhanh chóng kết thúc để cô tìm cách trốn thoát khỏi sắc lang tà ác này, nếu không cơ thể nhỏ bé này của cô sẽ bị ăn tươi nuốt sống mất.
Giản Mãn Tư không nhanh không chậm mà đáp lại.
[Tuy giờ nói đã mình rồi, nhưng mà Tử Hạ, mình vẫn muốn nói cho cậu biết.]
Hàn Cao Lãng nghe lời nói lưng chừng của đối phương không nhẫn nhịn được mà dùng sức khuấy động trong tư mật ướt át của cô, khiến cho Chu Tử Hạ phải cắn chặt tay đến rỉ máu mới không thể phát ra âm thanh nỉ non ấy.
[Sinh nhật vui vẻ.]
Câu cuối cùng Giản Mãn Tư ngân thật dài, tựa hồ như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào hũ dấm đang có dấu nứt rạn ở phía sau Chu Tử Hạ.
[Yêu cậu rất nhiều!]
Hàn Cao Lãng lúc này đã phát tiết, anh lập tức giật lấy điện thoại từ trong tay Chu Tử Hạ ra, trực tiếp bấm nút kết thúc cuộc gọi, quăng điện thoại cô sang một bên, hung hăng hôn lấy môi cô từ phía sau.
"Ưm..."
Môi trên đã bị người đàn ông gắt gao gậm nhấm, môi dưới lại bị ngón tay dài của Hàn Cao Lãng khấy đảo không ngừng, dâm thuỷ trong huyệt động không hẹn trước mà ồ ạt thoát ra ngoài, cuốn lấy ngón tay của anh.
#Ngạn.
Hay chương sau giảm béo được không mọi người? Hay là vẫn cho nu9 "ăn hành"?