Trạch Tuấn có hai đứa con trai. Đứa thứ nhất Trạch Dương tài giỏi nhưng tài giỏi của nó không chỉ đối phó người khác mà còn đối phó với ông. Đứa con thứ hai Trạch Vĩ Kỳ không quá nổi bật, được cái ngoan ngoãn nghe lời. Trạch Dương chỉ vì không vừa mắt Trạch Vĩ kỳ mà gây cho nó thương tật làm ông không vui chút nào. Trong chuyện này ông nghiêng về phía đứa con thứ hai. Trạch Dương quá vô lý rồi.
Trạch Tuấn ngồi trong xe, kế bên là bà Trạch. Bà ta vẫn không ngừng khóc lóc. Con trai bà thật thảm thương. Ngày hôm nay bà phải bắt thằng con hoang đó trả lại những gì đã lấy.
- Công ty giải trí Kỳ Kỳ xây dựng nên, vậy mà Trạch Dương nỡ lòng nào cướp lấy của nó. Đã vậy còn muốn mạng nó nữa. May mắn mạng con trai chúng ta lớn nếu không....
Gia Linh khóc dữ dội hơn. Trạch Tuấn ngẫm nghĩ càng tức giận. Trạch Dương nhân lúc ông không có ở nhà cướp lấy công ty của Vĩ Kỳ. Trong khi Trạch Dương không hề hiếm lạ gì công ty nhỏ đó, lại đi cướp của em trai mình.
Ông hiên ngang bước vào công ty giải trí, bên cạnh là Gia Linh. Mọi người trong công ty đều biết hai người nên không ai dám ngăn cản. Hai người tiến thẳng vào phòng làm việc của Trạch Dương.
Trạch Dương không quá bận tâm đến hai người này nhưng hành động tự ý xông vào của hai người trước mặt vẫn khiến Trạch Dương nhíu mày. Trạch Dương ngồi dựa vào ghế làm việc.
Thẩm Di Hòa ngồi im, cúi đầu. Hai người này là cha và mẹ kế của Trạch Dương. Cậu chỉ gặp bà Trạch một lần nên chắc chắn bà ấy không nhớ mặt mình, còn ngồi im là cậu không muốn làm bia đỡ đạn. Trong phòng này chỉ có cậu là người yếu thế nhất.
Vừa nhìn thấy mặt Trạch Dương, Gia Linh đã khóc lên.
- Sao cậu lại có thể tàn nhẫn với em trai mình như vậy. Công ty cũng cướp của nó, giờ mạng nó cậu cũng muốn lấy. Sao cậu có thể ác độc như vậy?
Trạch Dương xem bà ta như không tồn tại, liếc nhìn Trạch Tuấn
- Ông có thể nói vợ mình nói tiếng người không? Nếu không nói được tôi có thể làm bà ta câm.
Trạch Tuấn không vui răng dạy
- Mày nói chuyện kiểu gì vậy hả?
Trạch Dương không muốn tốn thời gian cho người mình không thích, liếc nhìn Lập Thành. Lập Thành ngay lập tức hiểu ý, nhanh chóng gọi cho bảo vệ. Một phút sau, bốn bảo vệ cao lớn bước vào. Lập Thành nói
- Mời phu nhân ra khỏi công ty.
Trạch Tuấn tức đến không nói nên lời. Gia Linh càng khóc hơn, bộ dạng yếu đuối thảm thương. Bà không thể để cho Trạch Dương yên, hôm nay xấu mặt bà cũng muốn làm mất mặt hắn. Bốn bảo vệ tới gần Gia Linh thì Trạch Tuấn chắn ngang. Trạch Tuấn nhẹ giọng nói
- Có chuyện gì từ từ nói. Đừng làm quá, ai cũng xấu mặt
Trạch Dương lại lên tiếng với Lập Thành
- Gọi báo chí tới. Cho mọi người ai cũng biết bà Trạch bị người ta đuổi đánh thảm thương cỡ nào. Ai ngại xấu chứ tôi không ngại.
Trạch Tuấn đành phải nói với vợ mình
- Bà xuống trước đi. Tôi nói chuyện với nó.
Gia Linh nhận ra ông Trạch không thể áp chế được Trạch Dương. Gia Linh nhanh chóng ổn định cảm xúc, ý định ra khỏi căn phòng này. Trạch Dương lại lên tiếng
- Tính tiền cho bà Trạch.
Trạch Tuấn tưởng mình nghe lầm, hỏi lại
- Mày nói gì?
- Kẻ tôi không muốn gặp mà muốn gặp tôi đều phải trả tiền. Không có ngoại lệ.
- Mày...
Gia Linh giận đến tái mặt, chỉ vào mặt Trạch Dương. Trạch Dương thản nhiên.
- Lôi bà ta ra ngoài. Thật chướng mắt.
Hai bảo vệ chặn Trạch Tuấn còn hai người khác lôi bà Trạch đi khỏi phòng, chính xác là lôi. Trạch Dương vui vẻ nói với Lập Thành
- Mày muốn làm tao tức chết mới vừa lòng phải không?
Trạch Dương thản nhiên nói
- Ba mà chết, dù để hết tài sản của ba cho hai người họ, tôi cũng sẽ cố gắng cướp. Tôi sẽ khiến họ cơm cũng không có mà ăn, chết không có chỗ chôn. Cho nên, vì hai người yêu quý của ba, ráng sống lâu một chút.
- Sao mày có thể tàn nhẫn như vậy?
Trạch Dương chỉ vào tim mình.
- Một dao vào tôi. Ông không nhớ nhưng tôi nhớ. Ông không đau nhưng tôi đau. Tôi không sống tốt thì tôi không để ai sống tốt.
Chuyện năm năm trước Trạch Dương suýt chết để lại vết nứt không bao giờ hàn gắn được giữa hai cha con. Nhưng mọi chuyện quá khứ Trạch Vĩ Kỳ không liên quan đến những chuyện đó.
- Vĩ Kỳ vô tội.
- Hắn dám ve vãn vợ tôi mà vô tội?
- Mày có vợ khi nào?
- Ngay cả con mình có vợ cũng không biết. Ông làm cha quá thất bại rồi.
Trạch Tuấn càng lúc càng tức giận, nghĩ đến việc Vĩ Kỳ nói với ông. Ông thừa biết Trạch Dương nói có vợ để cho ông tức giận chứ hắn kiếm đâu ra vợ chứ. Hạng phụ nữ gì mà đi quyến rũ em trai của người yêu. Trạch Vĩ Kỳ rất nghe lời, nói nó chia tay nó liền không suy nghĩ mà chia tay cô ta. Ông cũng muốn Trạch Dương nhìn rõ con người cô ta nên khuyên bảo
- Mày nên xem lại vợ mày, loại người gì mà đi quyến rũ em chồng.
Trạch Dương khinh thường
- Có người nào nhìn thấy Trạch Vĩ Kỳ hơn tôi? Em ấy sao phải quyến rũ thằng vô dụng đó. Chuyện vô lý như vậy vẫn có thể nói được. Mà dù cho vợ tôi có thích vui đùa với ai đi nữa thì đó là quyền của em ấy, người nào dám nhận tôi giết tên đó.
Trạch Tuấn đứng bật dậy, túc giận mắng
- Mày...
Nói xong, ông bỏ đi. Ông mà còn ở đây có lẽ sẽ bị tức mà chết, Trạch Dương căn bản không nói chuyện được. Trạch Dương nhìn sang Thẩm Di Hòa. Cậu cúi mặt, chăm chú làm việc. Trạch Dương lao nhanh tới, ôm lấy Thẩm Di Hòa.
- Anh bị người ta ức hiếp. Anh cần hôn hôn.
Trạch Dương chỉ vào môi mình. Thẩm Di Hòa chợt run lên. Sao trên đời lại có người mặt dày như Trạch Dương chứ? Từ nãy đến giờ chỉ thấy bà Trạch bị lôi đi. Ông Trạch tức giận bỏ về. Hiển nhiên hai người họ còn chưa nói ra mục đích mình đến đây đã bị đuổi về trong tức giận.
Trạch Tuấn nhìn thấy cô gái mà báo chí đề cập, kẻ không có mắt dám quyến rũ cả hai con trai ông. Ông đi tới trước mặt, lạnh mặt nói
- Biết điều thì tránh xa con tôi ra. Nếu tôi mà còn nghe thấy điều về cô thì đừng trách.
Giai Kỳ ngoan ngoãn im lặng đứng nghe. Trạch Tuấn không muốn ở chốn đông người làm lớn chuyện, tức giận bỏ đi. Giai Kỳ mới đầu còn không chắc Trạch Dương có cảm tình với mình. Nhưng hôm nay cô được yêu cầu chọn lựa giữa việc ở lại công ty và chấm dứt với Trạch Vĩ Kỳ. Không những vậy, sau khi cô chấm dứt với Trạch Vĩ Kỳ thì liền có vai diễn mới bù đắp. Cha của Trạch Dương vừa rồi còn đe dọa cô. Quá rõ ràng Trạch Dương có tình cảm với cô rồi.