Người Yêu Dấu

Chương 15: Chương 14



- Tại sao tối qua em không gọi lại cho anh? - Ethan hỏi khi tôi đang lấy đồ ra khỏi tủ đựng vào sáng thứ Hai.
- Mẹ bảo em làm mấy việc nhà. - Tôi trả lời - Tuần trước mẹ đã phải làm việc nhiều…
- Chỉ là một tin nhắn mất ba giây thôi mà? Anh đã rất muốn nói chuyện với em về việc thử vai cho vở kịch.
Thử vai. Bài tập. Những câu chuyện phiếm vào giờ ăn trưa và mối quan hệ với bạn trai. Đó là tất cả những thứ mà tôi cần phải thích nghi sau những sự việc vào cuối tuần vừa rồi. Tôi hỏi Ethan.
- Khi nào thì lại phải thử vai?
- Lạy chúa, hôm nay, Jenna. Anh đã nói với em rồi mà. Em sẽ vẫn đến chứ?
Tôi đóng cánh của tủ.
- Vâng.
Tôi có thể nhìn thấy đôi mắt Ethan qua mớ tóc bồng bềnh, nhưng nửa dưới khuôn mặt anh dường như đang tổn thương và có vẻ bị kích động. Tôi cảm thấy ân hận bởi rõ ràng là Ethan đúng. Lẽ ra tôi nên gọi điện cho anh. Điều đó tốt hơn là tôi chường mặt ra bãi đỗ xe của nhà hàng Crown Burger. Tôi choàng tay qua người Ethan cho đến khi anh ôm lại tôi.
- Em sẽ đến đó.
- Tôi nói.
Cameron không đến trường. Điều đó vừa làm cho tôi nhẹ nhõm đồng thời lại khiến tôi thất vọng. Không có cậu ấy, có lẽ tôi sẽ trở lại là tôi, người mà chỉ một tuần trước đây đã rất ổn. Suốt cả ngày hôm đó tôi cố gắng trở lại là một Jenna Vaughn hoàn hảo.
Trong phòng tự học, tôi tình nguyện đóng vai trò trưởng nhóm. Suốt giờ sinh lý học, tôi hướng dẫn cả nhóm ôn lại cả hệ thống bài vở hết sức hóc búa.
Vào giờ ăn trưa, tôi ngồi yên lặng cạnh Ethan, cố gắng chống lại ý nghĩ đang thôi thúc là nhìn quanh một lượt căng tin xem có Cameron có đến không. Một câu chuyện nhỏ không liên quan đến Cameron nổ ra ở bàn ăn khi Katy phát hiện ra cô ta và Steph đang cùng thích một vai diễn trong vở Vợ chồng cọc cạch.
- Chờ đã, chờ đã. - Katy rít lên - Mình sẽ đóng vai Olive. Cậu biết điều đó mà. Cậu chả định đóng vai Felicia là gì. - Cổ Katy, như mọi khi, bắt đầu đỏ tía lên.
- Cậu đã bao giờ nói rõ rằng cậu sẽ diễn vai nào đâu. - Steph trả lời bình thản.
- Điều đó hiển nhiên rồi, cần gì phải nói nữa. Mình vai ngớ ngẩn vụng về. Còn cậu thủ đoạn gian xảo.
- Có thể là mình không muốn vào những vai hiển nhiên ấy nữa. - Steph vẫn lạnh như băng. - Thầy Bingry nói rằng mình cũng nên thử sức với nhiều loại vai diễn khác nhau.
Katy đập tay suống bàn, giọng nghe như đã sắp khóc.
- Ồ tuyệt lắm. Hẳn là mình sẽ phải làm quen với ý tưởng rằng mình nên vào vai gái đứng đường với chiếc ô trên tay nữa. - Cô ta nhìn tôi, giọng nài nỉ. - Thật không công bằng. Nói với cậu ấy đi Jenna.
Công việc thường xuyên của tôi là giữ cho Katy và Steph tránh khỏi những cuộc đụng độ sắp nổ ra, nhưng ngay lúc này đây tôi chỉ nghĩ về Cameron và tự hỏi mình xem giờ cậu ta đang ở đâu và những gì mẹ tôi đã nói, liệu có phải là tốt hơn cho tôi khi nghĩ rằng cậu ta đã chết. Nếu tôi và Cameron vẫn tồn tại song song trên trái đất này, vẫn tiếp tục con đường của mình, vẫn học hết trung học, thì cuộc sống của chúng tôi sẽ ra sao?
- ... Jenna? Cậu đang nghĩ gì đấy? Nhanh lên nào Jenna.- Katy đang chờ đợi ở tôi một câu trả lời.

- Steph có thể chọn bất cứ vai nào mà cậu ấy muốn. - Tôi nói. - Và cậu cũng vậy.
- Đúng - Steph lên tiếng. - Mình không ngại cạnh tranh.
- Điều gì khiến cho các cậu nghĩ rằng những vai diễn khác là chán? – Gil hỏi - Nhỡ đâu sẽ có vài học sinh vào thứ hai nữa cũng tham gia và phản ứng lại thầy Bingry. Thế là chẳng ai trong hai cậu được nhận vai diễn ấy.
- Ừ - Ethan lên tiếng. - Đừng chắc chắn quá.
- Thầy Bingry sẽ không làm thế.- Katy nói. - Học sinh năm cuối phải được chọn những vai tốt nhất. Bọn mình xây dựng nên vở kịch mà.
- Tại sao cậu không thử cả hai vai, Katy. - Tôi gợi ý.
- Tốt, mình sẽ làm thế. Xin lỗi một chút - Cô ta bê đĩa ăn trưa đứng lên và ra hội chơi tennis.
Dave Hai lắc đầu.
- Cô ấy sẽ không làm thế đâu.
Tất cả bắt đầu nói về tính nhút nhát và thiếu tự tin của Katy mà những biểu hiện vừa rồi là một dẫn chứng. Còn tôi vẫn tập trung vào bữa trưa với chế đọ ăn ít chất béo, ít calo.
- Steph. - Tôi nói,mắt nhìn xuống mặt bàn.
- Sau giờ học ra nhà tập thể chất nhé.
Ethan nhìn tôi vẻ kinh ngạc.
- Còn về ciệc thử vai? Chúng mình vừa nói chuyện về việc này mà.
- À vâng, là sau khi thử vai ấy chứ.
- Chắc chắn rồi - Steph đưa mắt nhìn tôi vẻ tò mò.
* * *
Hai mươi bảy học sinh tập trung để thử vai: Hai mươi hai nữ và năm nam. Tôi ngồi sau chiếc máy tính xách tay và xem Ethan cùng thầy Bingry gọi người vào diễn thử. Dave hai đã đoán đúng về Katy. Cô ta không thử vai Olive mà đi tìm một vai phụ khác.
-Ồ, khi nào thì danh sách phân vai được dán lên đây? - Katy hỏi sau khi thử giọng xong.
- Có thể là trưa thứ Tư. - Ethan đáp lời. - Hoặc là thứ Năm là muộn nhất.
- Thôi không sao. - Katy thở dài.
Tôi vẫy Katy khi cô ta bước ra ngoài, đưa cho cô bản nhận xét tay để cô ta biết rằng kết quả vừa rồi là rất tốt. Điều này thật chẳng có gì quan trọng, đặc biệt là giữa những người bạn tốt với nhau, mà lại là bạn gái .Thậm chí tôi còn vừa theo dõi buổi thử giọng vừa ngó nghiêng làm bài tập lượng giác.

Thầy Bingry nghiêng người ra ngoài để gọi người tiếp theo và Cameron bước ngay sau thầy, tìm gặp ánh mắt tôi và không rời đi chỗ khác. Mắt tôi chỉ có hình ảnh cậu ấy
- Một ngày rưỡi đã trôi qua kể từ khi tôi gặp Cameron và tôi bắt đầu quên mọi chi tiết về vẻ bề ngoài của cậu. Tôi không nhìn được khuôn mặt Ethan lúc này nhưng giọng anh trở nên vui vẻ một cách quá mức.
- A, chào. Hôm nay mình không nhìn thấy cậu ở trên lớp. Cậu định sẽ thử vai nào? Chỉ còn hai vai nam nữa cho nên…
- Tôi không muốn thử vai, - Cameron đáp lời. - Tôi đã nói với Jenna là tôi sẽ giúp cô ấy việc hậu đài. Cậu cũng cần người cho công việc đó, đúng không nào?
- Rất cần. - Thầy Bingry nói, giọng nhiệt tình. Thầy xoay chiếc ghế và quay lại nhìn tôi. - Jenna là đạo diễn sân khấu, nên cô ấy sẽ là của em. Jenna, thành viên tình nguyện đầu tiên của em này.
- Chúng ta có thường mời thành viên tham gia một vở kịch mà lại không thử vai không? - Ethan nói.
- Chúng ta chẳng bao giờ bị thừa nhân lực cả. - Thầy Bingry nói. - Đặc biệt là đối với những người có đủ chiều cao và cơ bắp để phụ trách ánh sáng, dựng sân khấu, lắp ống và rèm…
- Em cũng có dung cụ riêng đấy. - Cameron nói.
- Tuyệt vời. Một anh chàng hoàn hảo. Hãy đưa thông tin liên lạc của em cho Jenna cà chúng tôi sẽ thông báo cho em biết khi nào thì ta có thể bắt đầu.
Cameron sải những bước dài về phía tôi trong khi Ethan đang nhìn chăm chú. Cameron nghiêng người qua bàn tôi, những ngón tay to lớn xòe rộng ra để ghi cho tôi số điện thoại.
- Mình vừa mua điện thoại sáng nay. - Cậu nói khi tôi ghi lại số máy của cậu, cố gắng tỏ ra hờ hững.- Bây giờ thì cậu có thể gọi điện thoại ình. Bất cứ lúc nào.
Tôi gật đầu.
- Cám ơn cậu.
Cameron quay người bước ra ngoài.
Ethan vẫn nguệch ngoạc vài chữ gì đó vào sổ tay.
Còn thầy Bingry tiếp tục gọi những người khác.
* * *
Steph bắt đầu khi chúng tôi ở phòng tập thể thao.
- Mình nghe nói Cameron tình nguyện làm hậu cần sân khấu. - Cô ta vừa nói vừa hất tóc ra đằng sau.
Lúc này chúng tôi đang ở phòng chứa đồ để trốn bài tập thể dục dụng cụ.

- Tin tức truyền nhanh quá.
- Thế mới thú vị.
Tôi cho túi vào ngăn đựng đồ và đóng cửa lại.
- Thế nào cơ?
- Jenna, đừng giả bộ nữa. Steph ngắm nghía mình qua tấm gương lớn trên bồn rửa. Tôi cũng làm theo cô ta và nhìn hình ảnh cả hai trong gương. Trông Steph thật xa lạ, da xịt kem rám nắng, mặc quần sooc trong khi tôi mặc quần ống ngố đen loang và áo pull ngoại cỡ của hãng Utah Utes.
- Ý cậu định nói gì? - Tôi rửa tai.
Cô ta cười.
- Bất kỳ ai đều có thể đọc hết đầu óc của cậu kể từ khi Cameron xuất hiện. Đừng để Ethan quên mất rằng cậu đang là bạn gái của anh ấy. - Steph quay về phía tôi và kéo chiếc áo pull của tôi. - Lạy chúa. Jenna, trông cậu thon thả lắm, biết không. Cậu nên khoe nó ra.Ethan sẽ thích đấy.
- Ethan đã quen với hình dáng của mình rồi, cảm ơn cậu. - Tôi chỉnh lại chiếc áo pull.
- Cậu từng yêu bao nhiêu người rồi Jennna?
- Tính cả Ethan hả? Để xem nào. Một
- Thế còn mình đã yêu bao nhiêu người rồi nhỉ?
- Tất cả chúng ta đều sẽ tính nhầm, Steph.
- Vì thế, hãy nghe lời khuyên của mình. - Steph quàng cánh tay dài và mảnh khảnh lên vai tôi. - Cameron còn là một bí ẩn và hiển nhiên để dành cho cậu. Kể từ giờ phút này Ethan sẽ bị đe dọa bất cứ lúc nào nếu như anh ấy chưa sẵn sàng chuẩn bị tâm lý. Hãy cho Ethan biết rằng anh ấy không phải lo lắng gì về điều đó nếu như cậu muốn có Cameron hơn, cũng tốt thôi, đừng kéo dài thêm mọi việc nữa. Hãy tin ở mình. Điều đó chỉ làm ọi việc tồi tệ hơn mà thôi.
- Cameron không phải là để dành ình. - Tôi nói bỏ tay Steph ra khỏi vai. - Điều đó giống như …mình không biết. Rất khó giải thích.
- Ồ, cho dù cậu có gọi nó là cái gì đi chăng nữa thì vẫn cứ có cái gì đó giữa hai cậu. Tất cả mọi người đều có thể đảm nhận được điều đó. - Steph đưa cho tôi khăn tắm và cũng tự lấy ình một chiếc. Chúng tôi bước ra khỏi phòng chúa đổ và Steph quay lại nhìn tôi. - Còn nếu như cậu không muốn có Cameron, hãy giúp Katy có được anh ấy. Ít ra thì cậu cũng làm được điều đó.
* * *
Khi tôi về đến nhà, dượng Alan đang ngồi trên ghế salon, máy tính xách tay để trước mặt. Tôi hích nhẹ dượng và ngồi xuống.
- Mẹ vẫn chưa đi làm về hả dượng?
- Phòng bị thiếu người, có quá nhiều bệnh nhân, mà là y tá lại ít. Chuyện bình thường tôi mà.
Tôi tu nước lọc ừng ực.
- Con cũng đoán thế.
- Mẹ con cảm thấy mệt mỏi ghê lắm, con cũng biết mà.
- Dượng nói, vẫn chăm chú nhìn vào màn hình.
- Dượng chẳng có ý kiến gì cả, dượng Alan. Có quá nhiều vấn đề, những việc mà mẹ không… - Tôi đứng lên để ngăn mình không nói thêm nữa. - Thôi quên việc đó đi. Con đi tắm đây.

* * *
- Ra ngoài ư? - Bố của Cameron cười lớn.
Tôi cố gắng không nhìn về phía cửa sổ. Có một tấm kính. Hình như thế, tôi cũng không nhớ chính xác. Bàn tay tôi vẫn đặt lên trái tim đang đập của Cameron, còn cậu chẳng nói lời nào.
-Bác ra ngoài đi.- Tôi nhắc lại.
Ông ta không cười nữa mà khoanh tay lại.
- Được rồi, tao ra đây.
- Ông ta lùi một bước, rồi quay lại và đặt bàn tay lên nắm đấm cửa - Tao đi đây nhé.
Ông ta bước ra ngoài, mắt nhìn về phía tôi chằm chằm.
- Nhìn thấy tao đang ra chưa?
Cánh cửa đóng sau lưng ông ta. Tôi chạy lại và ấn chốt. Khi tôi quay lại, Cameron vẫn nằm trên giường, bất động.
- Dậy đi nào. - Tôi nhìn ra kính cửa sổ. – Lấy cái kéo ra đây.
Cuối cùng thì Cameron cũng hiểu ra, ngồi dậy và đi ra ngăn kéo tủ. Cậu lấy ra một con dao to thay vì chiếc kéo. Tôi nhìn nó vài giây và tự hỏi tại sao cậu ấy lại để nó ở trong phòng. Tôi mở cửa sổ. Cameron bắt đầu cắt kính.
- Nhanh lên. – Tôi nói. – Nhanh lên.
Cameron cắt kính bằng con dao đó.
Tay nắm đấm cửa bắt đầu động đậy.
- Chúng mày khóa tao ở ngoài. Tao không thể tin được là chúng mày lại nhốt tao ở ngoài. Chúng màu biết là thật quá dễ nếu tao muốn phá cái cửa này. Chỉ cần một cú đẩy mạnh thôi. Giọng của bố Cameron to như thể ông ta đang đứng ngay trong phòng. Cameron cắt còn tôi kéo. Sau đó con dao tuột ra và rơi xuống khe giường. Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau trong khi bố của Cameron lại đập cửa lần nữa. Tôi nắm lấy cửa kính và kéo mạnh hết sức có thể. Một miếng kính cứa vào tay tôi, làm tôi đau nhói và chảy máu. Tôi bắt đầu khóc, vì biết rằng nếu chúng tôi không ra ngoài được, có thể mọi thứ sẽ rất tồi. Rồi phía cánh cửa bên ngoài im lặng, và điều này còn ghê rợn hơn cả những cú đập cửa. Tôi vẫn cố kéo cánh cửa kính cho dù tay đau nhói.
- Mình làm được rồi. – Tôi nói.
Một cái lỗ trên kính đủ rộng để chúng tôi có thể chui ra.
- Cậu xuống trước đi. – Cameron nói, giúp tôi ra ngoài và cuối cùng chân tôi cũng hạ được xuống mặt đất bẩn thỉu.
Mắt cá chân tôi bị đau và cả đầu nữa, cũng đau nhói. Vài nắm tóc của tôi bị móc lại và giằng ra khỏi đầu. Cameron cũng chui ra ngay sau tôi. Cậu nắm lấy tay tôi.
Chúng tôi lao đi.
* * *
Tám năm đã trôi qua, tôi đứng dưới vòi hoa sen để dòng nước bao phủ khắp cơ thể. Tôi dường như có thể cảm nhận được đôi tay mình vừa cứa phải tấm kính cửa sổ. Có thể có một vài vết sẹo, tôi tự nhủ và đưa tay lên ngang mặt để kiểm tra. Lẽ ra chũng vẫn phải ở đây. Nhưng trên da tôi chỉ có vài vết màu hồng nhạt, là hai vết cứa nhỏ, ngoài ra chẳng có gì. Tôi chính là người đưa cả hai trốn thoát ra ngoài, tôi, Jennifer Harris bé nhỏ luôn sợ sệt. Hồi ức về cảm giác trốn chạy và về Cameron là những gì duy nhất mà tôi đang có.
* * *
Tôi thức dậy sau nửa đêm, nghĩ rằng mình đã nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài cửa sổ. Đó không phải là tiếng bước chân của những người hàng xóm như bình thường, cũng không phải của những chú mèo đi lạc. Tôi tập trung lắng nghe, sẵn sàng chạy vào phòng của mẹ và dượng Alan nếu cần thiết, nhưng nghe mãi chẳng thấy gì nữa và cuối cùng lại chìm vào trong giấc ngủ.