Lúc mở mắt ra đã không thấy Tống Gia Hòa ở trong phòng nữa, cũng thu dọn đồ đạc đi hết rồi.
Chắc là hắn thật sự không muốn ở cùng phòng với tôi lắm đây, còn chưa cả chào nhau câu nào.
Tôi thở ra một hơi, khó chịu dụi dụi mắt.
Tôi chậm rì rời giường, tối qua uống thuốc giải rượu xong, nay không thấy đau đầu thật.
Lúc dọn dẹp xong, chuẩn bị đi thì tôi thoáng thấy một cái hộp nhỏ trong thùng rác, nhìn rất giống hộp thuốc giải rượu.
Lúc đó vội xuống lầu nên tôi cũng không để ý lắm.
Nhóm đàn chị đã đợi tôi ở dưới đại sảnh rồi.
Trên đường về trường, tôi nhớ lại những chuyện khó chịu trong khoảng thời gian này, lẳng lặng hạ quyết tâm.
Nếu nhất định không thể chung sống hòa bình với Tống Gia Hòa được thì cắt sạch quan hệ đi còn hơn.
Lúc về đến ký túc xá, Uông Minh đang thảo luận về phim hoạt hình với Nhóc Tóc Xoăn, Tống Gia Hòa không có ở đó.
Vài ngày sau tôi cũng chẳng thể thấy hắn.
Không biết là hắn đang trốn tránh tôi hay đang ghét cay ghét đắng tôi nữa.
Kết thúc kỳ nghỉ Lễ Quốc khánh, tôi xin giáo viên hướng dẫn cho mình đổi phòng ký túc.
Tôi thật sự không chịu được cái cách là Tống Gia Hòa vừa chán ghét tôi vừa cứ nhắm vào tôi nữa.
Cuối tuần, một mình tôi ở ký túc xá thu dọn đồ đạc, định hôm nay sẽ mang qua kia, rồi buổi tối sẽ ăn một bữa cơm với nhóm Uông Minh, muốn cảm ơn bọn họ đã chăm sóc tôi bấy lâu nay.
Đột nhiên, cửa mở ra.
Tống Gia Hòa nhìn thấy thùng đồ của tôi, nên dừng lại hỏi: “Cậu đi đâu?”
“Chuyển xuống dưới lầu.”
Tôi cúi đầu bỏ sách vào trong thùng đồ.
Hắn mạnh mẽ túm lấy tôi: “Cậu muốn chuyển phòng ký túc á? Vì sao?”
“Không phải là cậu không muốn nhìn thấy tôi hả? Sau này tôi sẽ không làm vướng mắt cậu nữa.”
Tôi kéo thùng, ý muốn đi, hắn tái mặt đứng chắn ở cửa không thèm cử động.
“Ai cho phép cậu đi, tôi nói không muốn nhìn thấy cậu lúc nào hả?”
“Thế cậu cứ suốt ngày móc móc mỉa mỉa tôi là sao, còn không phải là vì lúc trước tôi lừa cậu nên cậu rất ghét tôi hả?”
“Tôi.......... “
Tống Gia Hòa nghẹn lời, túm lại thùng của tôi.
“Tôi không ghét cậu, cậu không được đi!”
“Bỏ tay ra, tôi xin xong rồi!”
Tôi thật sự không muốn dây dưa với hắn thêm tí nào nữa, mỗi lần thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn, tôi lại thấy rất buồn.
Dù sao hắn cũng không thích tôi, chi bằng cắt đứt luôn đi.
“Tôi nói là tôi không cho cậu đi, cậu không được đi!”
Tống Gia Hòa bắt đầu thái quá, ngón tay ra sức, hận không thể bóp nát cánh tay tôi.
Trong lúc giằng co, các đồ của tôi đều bị rơi xuống đất.
Tôi cáu rồi đó, trong đầu như nổ tung, lý trí trống rỗng ngay lập tức.
“Tống Gia Hòa, rốt cục là cậu muốn sao hả?”
“Không phải lần trước cậu bảo tôi đừng có mà nhớ nhiều về cậu hả? Giờ tôi nói cho cậu biết nhé, tôi không chỉ nhớ mà còn nhớ rất lâu rồi đó!”
“Nếu không muốn bị ghê tởm bởi người đồng tính như tôi đây thì bỏ tay ra!”
“............. “
Tống Gia Hòa sững sờ, ngón tay vô thức hơi buông lỏng ra.
Tôi bực bội đẩy hắn ra, cúi đầu nhặt đồ.
14.
Tôi vừa muốn mở cửa ra thì bị một vòng tay ấm áp ôm lấy từ phía sau.
“Cậu có thể nhớ mà!” Ngón tay Tống Gia Hòa run rẩy, giọng nói cũng có chút bối rối.
“Tôi không ghét cậu, chỉ là tôi...... không muốn thấy cậu ở bên người khác mà thôi, dù là nam hay nữ tôi đều thấy phiền hết.”
Tôi mở trừng mắt, như có tiếng nổ đùng đoàng bên tai làm tôi ngây dại.
Lưng tôi kề sát với ngực hắn, tôi có thể cảm nhận được tiếng tim đập đầy kích động của hắn.
“Cậu đừng đi! Trần Cảnh, cậu lừa tôi xong còn chưa bồi thường lại cho tôi đâu đấy, cậu không được đi!”
“Cậu còn muốn bồi thường cái gì chứ?” Tôi ngẩn ra, không biết nên để tay ở đâu.
“Thì, thì.......” Tống Gia Hòa cắn răng, nỗ lực nói thêm.
“Cậu làm tôi bị thất tình, làm tôi buồn lâu như thế, cậu phải bồi thường gấp bội cho những ngày tháng đó của tôi!”
“Ví dụ như là yêu đương với tôi chẳng hạn!”
“.......... “
Tôi ngẩn người, hộp trong tay rơi xuống, đập vào chăn hắn.
Tống Gia Hòa nhíu mày, nhìn chằm chằm vào tôi.
“Dù cậu không muốn đồng ý thì cũng phải đồng ý, nếu cậu không ở bên tôi, tôi sẽ đăng chuyện cậu giả gái lừa tôi lên diễn đàn, để cả trường biết cậu là người như thế nào luôn!”
“............. “
Tôi hoàn hồn, tìm chút lý trí: “Cậu, cậu chắc chứ? Muốn yêu đương với tôi á?”
“Chắc chắn!”
“Là kiểu yêu đương bình thường đó ư? Không phải là cậu muốn trả thù tôi chứ?”
“Tống Gia Hòa tôi đây không có nhạt nhẽo thế đâu!”
Tống Gia Hòa hung dữ nói xong, đến tai cũng nóng lên.
Tôi đột nhiên hiểu ra rồi, trong lòng như được nhồi đầy kẹo bông, vừa mềm vừa ngọt.
Tôi quay đầu nhìn hắn, nhỏ giọng thăm dò.
“Vậy là.......... cậu thích tôi à?”
“Cậu lấy từ đâu ra nhiều lời nhảm nhí thế? Cằn nhà cằn nhằn, mau để mấy đồ này lại đi!”
Hắn nói đầy tức giận, xong lại mở hộp đồ của tôi ra, nhét lại quần áo vào tủ.
Chắc hẳn là hắn không biết rằng bây giờ mặt hắn đỏ như quả cà chua vậy đó.
15.
Tôi không đổi phòng ký túc nữa.
Lúc nói với giáo viên hướng dẫn, cô ấy trợn trắng mắt, còn cho rằng tôi đang bày trò hành xác.
Tôi và Tống Gia Hòa bắt đầu yêu đương, hắn muốn cùng tôi đi học, cùng tôi tới thư viện, cùng tôi uống trà sữa.
Nhưng chúng tôi cũng không thể hiện thái quá vì tôi sợ bị bạn cùng phòng phát hiện ra.
Chỉ có lúc chơi game cùng nhau trước mặt bạn cùng phòng, tôi mới dám ỷ vào việc mình chơi support rồi cứ đi theo Tống Gia Hòa như thế.
Tất nhiên là hắn cũng không muốn tôi đi với người khác rồi.
Nhất là lúc tôi chơi nhân vật Yao, nếu tôi dùng kỹ năng trèo lên người nhân vật của người chơi khác là hắn sẽ giận.
Rõ ràng hồi trước hắn còn bảo là trong thể thao điện tử không có tình yêu mà.
Tiêu chuẩn kép thật đấy.
Buổi tối, bốn người chúng tôi ăn cơm cùng nhau ở căn tin.
Theo thói quen, tôi nhặt hành và gừng tươi trong bát giúp Tống Gia Hòa.
Tống Gia Hòa giữ cằm tôi, dùng khăn lau khóe miệng giúp tôi.
“Sao cậu giống mấy đứa con nít thế?”
Hắn cười khẽ, trong mắt lóe lên ánh sáng nho nhỏ.
Tôi sững sờ tại chỗ, lỗ tai nóng phát hoảng.
Lâu rồi không thấy hắn tốt với tôi như thế, tôi còn hơi không quen ý.
Vừa ngẩng đầu đã thấy Uông Minh và Nhóc Tóc Xoăn đang ngẩn ra nhìn chúng tôi.
Cá viên trên đũa của Nhóc Tóc Xoăn rơi vào bát, bắn cả nước canh lên.
Uông Minh: “Không phải ấy chứ, hai người các cậu...... sến sẩm như này từ bao giờ đấy?”
“Mới thôi.” Tống Gia Hòa chớp mắt, cười kiểu mập mập mờ mờ, “Không phải bạn cùng phòng thì nên giúp đỡ lẫn nhau à?”
Nói xong, hắn còn cố ý đụng đầu gối tôi ở dưới gầm bàn.
Tôi rụt chân lại, ngồi thẳng người.
Nhóc Tóc Xoăn: “Lòe à, tí nữa thì tôi tưởng hai cậu đang yêu đương đó nha.”
Người nói thì vô tâm, người nghe thì có ý nha.
Tôi bị dọa sặc cả lên, Tống Gia Hòa vỗ lưng tôi, khẽ nói: “Quỷ nhát gan.”
16.
Hôm nay, trong ký túc xá không có ai, Tống Gia Hòa nói muốn làm bài tập nhóm nên cứ ngồi cạnh tôi.
Tôi sưu tầm tài liệu rồi ngồi xem, xem một hồi mà người ngồi bên cạnh đã nhích tới nơi rồi.
“Tìm sao rồi em?” Hắn đặt tay lên bả vai tôi, hắn ghé sát quá, hơi thở lúc nói chuyện cứ phả vào tai tôi.
“Còn chưa tìm được tài liệu nào cụ thể cả, phải đợi đã.”
Tôi căng thẳng ngồi thẳng lưng, đột nhiên cảm thấy bàn tay đó trượt xuống, ôm lấy eo tôi.
“Trần Cảnh, sao em không dám nhìn anh thế?”
“Đâu có đâu, không phải là do em đang bận đây à?”
“Vậy em nhìn anh cái đi.”
Lời hắn nói đầy sự mê hoặc, ánh mắt hắn nóng rực nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi cứ cảm thấy hình như là hắn muốn làm gì gì đó, tôi quay qua nhìn hắn, vừa lo lắng, cũng vừa chờ mong.
Nhìn nhau chừng một giây, hắn cúi đầu xuống.
Còn chưa chạm tới tôi thì tôi đã vô thức đẩy hắn ra, bên tai đỏ lên.
“Sao thế? Hồi trước lúc giả gái cũng biết này biết kia lắm mà? Còn gọi anh là ‘anh ơi’, giờ đến cả chạm cũng không cho anh chạm hả?” Tống Gia Hòa lại lật lại lịch sử đen tối của tôi, giọng rất là u oán.
“Em sợ bị người ta nhìn thấy.”
Tôi liếc nhìn ra cửa, sợ bạn cùng phòng đột nhiên quay lại.
“Xía, bọn nó đi đánh bóng mà, không về sớm vậy đâu mà, yên tâm đi!”