Mang theo tính xâm lược, giống như đang tuyên bố chủ quyền, Tạ Yếm Trì ôm chặt lấy eo của Tần Úc Tuyệt, dùng tay còn lại ôm lấy sau đầu cô, hôn lên môi.
Hô hấp khó khăn.
Ánh sáng trước mắt chìm trong mịt mờ, mọi thứ xung quanh đều nhìn không rõ, trời đất quay cuồng.
Điều duy nhất có thể cảm nhận rõ là sức nóng và hơi thở bốc lên.
Cô đưa tay lên, tì lấy vai và ôm chặt sau đầu hắn, hôn sâu hơn.
Như muốn rũ bỏ hết cảm xúc của mình, động tác của cô lúc này có chút cứng rắn, như sợ bị người ta nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt nhất, liền mặc cảm trút ra tâm tình của mình.
Sau khi sự việc nổ ra, Tạ Yếm Trì ngay lập tức nhận ra, bức ảnh này giống với bức ảnh nhìn thấy trên điện thoại di động của nhóm ăn chơi vào ngày hắn trở lại Đồng Thành.
Mặc dù nhìn qua tương tự, nhưng từ các chi tiết nhỏ nhìn thấy, không phải giống nhau.
Chu Diễn bản thân cũng không có bảo toàn, ngay từ lúc lên hot search, Chu lão đã đích thân liên lạc với trợ lý Trần để xin lỗi, nhưng hàm ý đều là “Hy vọng cho cháu lão một con đường” thuận tiện “đừng vì nhỏ mất lớn.”
Chẳng qua là không muốn Chu Diễn đứng ra làm sáng tỏ, mà còn muốn xin Tạ Yếm Trì buông tha.
“Còn ý kiến của anh Tạ thì sao?” Trợ lý Trần hỏi.
Tạ Yếm Trì không trả lời ngay, khéo léo châm một điếu thuốc, một chút ánh sáng đỏ tươi phản chiếu đôi đồng tử sáng màu.
Hắn khéo léo cầm điếu thuốc trong miệng, nhướng mi, như là đang cười: “Cậu thường để mặt mũi cho Chu thị à?”
Trợ lý Trần làu bàu: “Không có.”
Tạ Yếm Trì khẽ hừ một tiếng: “Vậy thì sao bọn họ lại được đà lấn tới, cảm thấy họ có thể so sánh với cô ấy?”
Trợ lý Trần hiểu ra: “Vậy tôi sẽ trả lời…”
“Dự án mà Chu thị muốn,” Tạ Yếm Trì nói đột ngột, “Nếu thái độ của họ tốt, hãy nhả ra đi.”
Trợ lý Trần sửng sốt: “Anh Tạ?”
Tạ Yếm Trì cười: “Đối với tôi giá trị không cao, tôi giữ nó chỉ để gây thêm trở ngại cho họ.”
Sau khi trợ lý Trần rời đi, Tạ Yếm Trì gọi điện cho Giang Cảnh Hành.
“Chết tiệt, tôi chắc chắn những bức ảnh trong tay đám người kia không được sao lưu.”
Đương nhiên Giang Cảnh Hành cũng nhìn thấy hot search, nhíu mày nói: “Hơn nữa cậu nói ai sẽ tuồn ra? Bọn họ dám khiêu khích cậu à? Nếu bức ảnh này bị tung ra đắc tội cậu không nói, cũng đắc tội Chu Diễn, ai dám làm thế?”
Giang Cảnh Hành làm việc luôn không dài dòng, hắn đã đánh tiếng rồi, nghĩa là bức ảnh này hẳn không phải do nhóm tiểu thiếu gia và minh tinh tung ra.
Họ còn không đến mức vì Tần Úc Tuyệt mà đắc tội với Tạ Yếm Trì.
“Cậu có danh sách khách mời trong bữa tiệc không?” Tạ Yếm Trì hỏi.
Giang Cảnh Hành năng lực làm việc rất mạnh, trong chốc lát liền tìm danh sách gửi qua.
Tạ Yếm Trì nhìn liếc qua, sau đó dừng lại một cái tên trên danh sách.
“Tôi nghĩ điều này rất lạ tôi đã kiểm tra IP ẩn danh, phát hiện ra nó được gửi bởi địa chỉ giả, chuyển từ nhiều máy chủ nước ngoài, và rất khó để tìm ra nguồn.” Giang Cảnh Hành có hiểu biết về số liệu, “Cậu nói…”
“Tôi biết rồi.” Tạ Yếm Trì ngắt lời, “Cảm ơn.”
Tần Úc Tuyệt hồi phục tâm trạng một chút, rồi mới buông cánh tay đang ôm lấy vai Tạ Yếm Trì.
Cô quay đầu đi, đưa tay lên lau khóe mắt, giọng nói có chút ngớ người: “Cảm ơn.”
Tần Úc Tuyệt ngước mắt lên nhìn hắn, cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh hơn: “Tôi biết vừa rồi anh đang nói thay tôi, cũng là bày tỏ thái độ trước mặt cư dân mạng. Đây là những thứ anh không cần làm, vì vậy tôi thật lòng cảm… “
“Suỵt.”
Trước khi cô ấy nói xong, Tạ Yếm Trì đưa ngón trỏ lên và nhẹ nhàng che môi cô.
“Sửa lại.” Hắn lười biếng nói, “Tôi không nói thay em.”
Tạ Yếm Trì sững sờ.
Một giây tiếp theo, Tạ Yếm Trì cúi xuống ấn trán, trong đôi mắt đào hoa mang theo vài phần ý cười: “Sao em lại ngốc vậy? Tôi là đang lợi dụng em, sao em còn cảm ơn tôi?”
Một câu nói nhẹ nhàng.
Nhưng Tần Úc Tuyệt không nghe ra chút coi thường nào.
Mặc dù người trước mặt đang đùa giỡn một cách thản nhiên, nhưng không bao giờ nhắc đến những lời bình luận khó coi kia trên Weibo.
Chưa kể đến những suy đoán ác ý và sắp xếp bẩn thỉu.
Như thể những thứ đó hoàn toàn không xảy ra.
Tần Úc Tuyệt là một người thông minh, cô có thể nhìn ra được rằng Tạ Yếm Trì đang bảo vệ lòng tự trọng của mình.
Cảm xúc cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, không biết tại sao lại đột nhiên bị đánh bại một cách dễ dàng.
Cô ngước mắt lên nhìn vào mắt hắn, môi cong lên, như muốn đáp lại câu nói đùa của hắn mà nhẹ nhàng lật ngược câu chuyện.
Nhưng còn chưa bật cười, nước mắt theo gò má chảy xuống.
“Sao em lại khóc.” Giọng Tạ Yếm Trì có chút bất lực, hắn đưa ngón tay cái ra lau nước mắt cho cô.
Một câu nói đơn giản như vậy khiến cho Tần Úc Tuyệt đột nhiên bật cười, ngay cả vai cũng run lên.
Cô nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi: “Anh không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì sao?”
Giờ cô mới nhớ ra, Tạ Yếm Trì chưa bao giờ hỏi cô ấy bất cứ điều gì về lệnh phong sát.
“Tôi nên hỏi gì?” Tạ Yếm Trì buông tay, nhẹ giọng nói: “Em không phải không có sao?”
Tần Úc Tuyệt bật cười: “Tôi nói gì anh đều tin à?”
“Ừ.” Tạ Yếm Trì, “Em nói gì tôi cũng tin.”
Nghe được những lời này, Tần Úc Tuyệt sững sờ.
Cô nhìn vào mắt Tạ Yếm Trì, cố gắng xem có thấy một chút gì đó qua loa không.
Nhưng không có gì.
Khi hắnnói điều này, vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, và giọng điệu thậm chí không dao động.
Nhưng Tần Úc Tuyệt có thể cảm giác được hắn không nói dối.
Tần Úc Tuyệt nghiêng đầu, hít sâu một hơi, cố nén chua xót nơi chóp mũi.
Người này sao vậy.
Còn không dỗ bạn gái còn để bạn gái khóc lóc như vậy.
Tạ Yếm Trì chống cằm, lười biếng nhìn cô, trên môi nở nụ cười, hiểu rõ Tần Úc Tuyệt lúc này hung hãn, nhưng không có chọc thủng.
Mãi cho đến khi thấy cảm xúc của cô gần như đã ổn định, hắn mới nói: “Tôi có chuyện muốn nói với em.”
“Gì?”
“Đoán xem tôi đã nhìn thấy ai trong danh sách bữa tiệc?” Tạ Yếm Trì nói.
Tần Úc Tuyệt sững sờ: “Ai?”
Tạ Yếm Trì: “Trợ lý của bác em.”
Bác cả.
Tần Hướng An.
Đây là một cái tên đã nhiều năm chưa được nhắc đến.
Kể từ khi bác lợi dụng cha bệnh nặng, chuyển nhượng cổ phần, đẩy nợ cho gia đình họ, giữa bọn họ không còn là người thân.
Nhưng hiện tại, khi Tần Úc Tuyệt nghe được tin tức này, cô vừa kinh ngạc cũng cảm thấy đương nhiên.
Cũng đứng.
Kể từ khi xuất đạo, mặc dù đã là cái gai trong mắt người khác, nhưng cho đến thời điểm này, cô vẫn chưa trở thành mục tiêu.
Nghĩ như vậy, nếu như Tần Hướng An sợ một ngày nào đó cô nổi lên, gây ảnh hưởng đến hắn, tất cả chuyện này đều có thể hiểu được.
Tần Úc Tuyệt đang định nói gì đó thì có cuộc gọi tới.
“Em đã xem Weibo chưa?” Giọng điệu của Hạ Hoài Tình có chút vội vàng.
“Em chưa xem.” Tần Úc Tuyệt nói, “Lúc nãy vừa livestream xong em liền tắt rồi, cảm thấy chưa ổn nên vẫn chưa xem..”
“Không phải, chủ nhân của biệt thự nơi tổ chức tiệc đã làm post một video.” Hà Hoài Tình xúc động. ”Đoạn video cho thấy lúc em được đưa vào phòng và lúc em nhảy ra khỏi cửa sổ, nó chỉ cách nhau mười lăm phút.”
Tần Úc Tuyệt sửng sốt.
Hà Hoài Tình: “Chị nghĩ Chu Diễn và những người khác sẽ phá hủy băng ghi hình càng sớm càng tốt. Một thời gian trước, khi chị cử người xin video, đều bị họ từ chối.”
Hắn đang thản nhiên nghịch những món đồ trang trí đặt bên cạnh, như thể hắn không quan tâm chút nào đến nội dung cuộc gọi.
Cúp điện thoại xong, cô hỏi: “Anh làm à?”
“Cái gì?” Tạ Yếm Trì hỏi.
Tần Úc Tuyệt: “Họ đã đăng video, anh đã làm à?”
“Nghe có vẻ đắt, nhìn tôi có phải là người hào phóng như thế không?” Tạ Yếm Trì cười, “Có lẽ là lương tâm trỗi dậy.”
Tần Úc Tuyệt rũ mắt xuống, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nói: “Có phải hay không, hôm nay vẫn phải cảm ơn anh.”
“Thật là phiền phức.” Hắn đứng thẳng người, khoanh tay dựa vào lưng ghế, “Chỉ cảm ơn xuông, tôi không phải rất thiệt à?”
Tần Úc Tuyệt lần này không có phản ứng: “Anh Tạ lần này muốn như thế nào?”
“Tôi muốn bù đắp cho em một bài học.” Tạ Yếm Trì nói.
Học bù?
Từ gì mới vậy?
Thấy cô có vẻ khó hiểu, Tạ Yếm Trì cười khẽ, cúi người xuống thấp giọng nói: “Em đóng cảnh hôn không tốt.”
Tần Úc Tuyệt: “?”
“Ngay cả thở cũng không được.” Tạ Yếm Trì cười nói, rõ ràng nhẹ giọng nói, nhưng giọng điệu lại phi thường đứng đắn, “Mỗi lần tôi đều phải dẫn dắt em, chương trình còn dài như vậy, không được đâu, không học thì phiền lắm.”