Sau bữa tối, để xúc tiến mức độ hoà hợp của khách mời, cùng với xem xét tính cách của tổ tiết mục, ê-kíp chương trình đã đặc biệt sắp xếp một buổi nhỏ.
“Chúng tôi đã chuẩn bị đồ ăn nhẹ, đồ uống và một số trò chơi nhỏ cho bữa tiệc trong biệt thự, việc cuối cùng mọi người phải làm trong ngày hôm nay là tổ chức một bữa tiệc nhỏ, sau khi tiệc tan, các vị có thể nghỉ ngơi.”
Nghe như chỉ là chơi một trò chơi trước camera, không có độ khó của nhiệm vụ.
Thịnh Hướng Tình có chút bối rối: “Nhưng vừa rồi tôi không thấy đồ ăn nhẹ và đồ uống trong bếp.”
Đạo diễn: “Những thứ này ở tầng ba, các vị cần phải tự mình đi tìm.”
Lời này vừa nghe liền không phát hiện ra điều gì không đúng.
Thế nhưng suy nghĩ một lúc, mới phản ứng ra —
Mới vừa rồi ai vừa nói qua “Tối nay tốt nhất là không nên lên tầng ba”?
Dùng đầu ngón chân nghĩ, cũng biết rằng tầng ba nhất định sẽ có âm mưu ẩn giấu.
Hiện tại mây đen gió lớn, Thịnh Hướng Tình tưởng tượng ra những cảnh tượng có thể xảy ra, sau đó rùng mình, co rúm lại bên cạnh Trần Tử Kiện: “Em nhất định không đi.”
Sau nhiều lần thảo luận, bọn họ quyết định bầu phiếu cho một người đại diện, lên tầng ba để lấy những đồ này xuống.
Bầu bằng phiếu cũng không có dị nghị gì —
Tạ Yếm Trì.
Dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, Tạ Yếm Trì chậm rãi đứng dậy chuẩn bị lên tầng.
“Đợi một chút.”
Lúc này, Tần Úc Tuyệt đột nhiên mở miệng: “Em đi với anh.”
Nhiệm vụ của cô vẫn chưa hoàn thành.
Trước sự chứng kiến của nhiều người như vậy, muốn để Tạ Yếm Trì nói ra ba chữ đó là tuyệt đối không thể.
Nếu có cơ hội ở một mình, còn có thể ám chỉ một chút, không chừng có thể thuận lợi hoàn thành.
Vì vậy, dưới ánh mắt kính nể của mọi người, hai người cùng nhau bước lên tầng ba.
Tầng ba không có đèn, và toàn bộ lối đi chìm trong bóng tối sâu không thấy đáy. Tạ Yếm Trì ấn công tắc ở bên cạnh lối đi, nhưng đèn không bật, có vẻ như đã bị hỏng.
... Tổ chương trình hành hạ như thế, quả thật là đã đem bốn chữ “Tôi rất kinh dị” viết trên sàn của tầng ba.
Tạ Yếm Trì bật đèn pin của điện thoại, chiếu sáng xung quanh.
Trang trí ở tầng này không hợp với hai tầng dưới, mang theo chút cổ điển theo phong cách châu Âu, giống như tòa nhà cũ trong phim về ma cà rồng.
Thoạt nhìn, không tìm thấy bất cứ đồ gì cho bữa tiệc.
Dường như phải tìm kiếm từng phòng.
Tạ Yếm Trì nhìn Tần Úc Tuyệt, ra hiệu cho cô đến gần, rồi nói: “Đi thôi.”
Tần Úc Tuyệt gật đầu đi theo.
Suy nghĩ hiện tại của cô không tập trung vào việc tầng này đáng sợ như thế nào, trong đầu tất cả đều là chuyện “Nên làm sao mở miệng nên ám chỉ như nào”.
Chưa đi được vài bước, cô bắt đầu thử, nói với giọng tự nhiên: “Vừa rồi, em nghe Thịnh Hướng Tình kể chuyện của cô ấy và Trần Tử Kiện.”
Tạ Yếm Trì liếc nhìn cô, sau đó nhìn lướt qua căn phòng phía trước, nói: “Căn phòng này trống không, chúng ta sang phòng khác.”
Tần Úc Tuyệt chăm chỉ không ngừng: “Đoán xem trong hai người ai là người tỏ tình trước?”
“Trong này cũng không có gì.” Lúc nói chuyện, Tạ Yếm Trì đã mở một cánh cửa khác.
“…”
Mặc dù vậy, Tần Úc Tuyệt vẫn không chịu thua: “Hoá ra là Thịnh Hướng Tình, em còn tưởng rằng sẽ là Trần Tử Kiện là lên tiếng trước.”
Cuối cùng, Tạ Yếm Trì cũng dừng động tác, khóe môi cong lên, cười tủm tỉm. Sau đó hắn chống tay dựa vào tường, nhìn cô một cái: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó em nghĩ lại, xem ra giữa chúng ta chưa có ai nói qua.” Tần Úc Tuyệt nhắm mắt, cố gắng đưa nhiệm vụ về đúng hướng, “Đến với nhau một cách tự nhiên.”
Lần này, Tạ Yếm Trì nên hiểu chứ.
Đã ám chỉ đến mức này.
Làm người yêu lợi dụng lẫn nhau, như nào cũng phải phối hợp với nhau cho mặt mũi chứ?
“Em nói thế, đúng là không có.” Tạ Yếm Trì nheo mắt cười một tiếng, “Vậy lúc này em muốn tỏ tình với anh à? Cũng được, anh có thể nghe.”
Anh nghe cái rắm ấy.
Tần Úc Tuyệt suýt chút nữa bị nhồi máu cơ tim, nghiến răng một cái, phá vỡ ý: “Ý em là, muốn nghe anh nói.”
Dưới chế độ quay phim ban đêm, biểu cảm không nói nên lời của Tần Úc Tuyệt đặc biệt rõ ràng:
【Hahaha tôi đoán ra nhiệm vụ của Tần Úc Tuyệt.】
【Không giấu diếm, quá rõ ràng, tôi cũng đoán được rồi.】
【Tôi cảm thấy Tạ nhị thiếu cũng đoán ra rồi, đúng là làm người ta tức giận, mặc kệ như nào tôi cũng không nói hahahahaha.】
Tần Úc Tuyệt bỏ cuộc, sau một tối điên cuồng ám chỉ, cô kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, mất hết niềm tin.
Không hoàn thành nhiệm vụ thì không hoàn thành đi, cô không muốn chịu đau đớn như vậy nữa.
Sau khi nhận ra Tạ Yếm Trì người này mềm không được cứng không xong, Tần Úc Tuyệt cũng tập trung tìm kiếm đồ.
Đẩy cửa vài phòng, bên trong đều không có đồ vật muốn tìm, những nhìn qua trang trí của mỗi phòng, đều khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Những bức tranh sơn dầu treo trên tường, nhìn qua vô cùng bình thường, thế nhưng lại có thể khiến người ta cảm thấy quỷ dị.
Có vẻ như tổ chương trình rất có tiềm năng trong phương diện bố trí điều kỳ quái.
Mãi cho đến phòng cuối ở cuối hành lang.
Tần Úc Tuyệt có linh cảm, bên trong có đồ vật muốn tìm, thế nhưng căn phòng này, nhất định sẽ đáng sợ.
Vừa mở cửa bước vào, phát hiện bên trong trang trí là của phòng cưới.
Trên tường dán một chữ “Song hỷ” to lớn, đầu giường còn bày hai con búp bê bằng vải vụn nép vào nhau.
Trên tủ đầu giường, có một chiếc hộp, trên hộp có dán LOGO của tổ chương trình, dường như là món đồ của bữa tiệc đang tìm.
“Cho anh chút ánh sáng.”
Tần Úc Tuyệt nhìn độ cao, xác định phải giẫm lên tủ đầu giường lấy hộp ra, sau đó ngay ngắn đứng lên.
Tạ Yếm Trì nhíu mày, tiến lên vài bước, lẳng lặng đến gần cô, đưa tay đặt trên lưng cô, dường như đang muốn bảo vệ cô.
Chiếc hộp được đặt ở giữa nóc tủ, khá nặng, Tần Úc Tuyệt chậm rãi dời nó ra mép, vừa định lấy xuống thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh bén nhọn——
Hai con búp bê đang đặt ở trên giường đột nhiên cười một cách kinh dị, khiến cho da đầu tê dại.
Không chuẩn bị trước, Tần Úc Tuyệt dừng lại, vô thức lùi lại, giẫm lên không trung.
Tạ Yếm Trì nhanh chóng vươn tay ôm lấy lưng cô, bảo vệ cột sống của cô.
“Ầm” một tiéng, dường như đã va vào đâu đó.
“Không sao chứ?” Giọng của Tạ Yếm Trì truyền đến.
Tần Úc Tuyệt miễn cưỡng đứng vững, xuống khỏi bàn đầu giường, sau đó quay đầu nhìn anh: “Ừ, không sao, vừa rồi anh có va vào đâu không?”
“Không va vào đâu.” Đèn pin của Tạ Yếm Trì chiếu vào hai con búp bê bước trên giường, sau đó thu lại đôi tay đang ôm lấy lưng Tần Úc Tuyệt, nói: “Vừa này không để ý đá vào chân giường.”
Không nghi ngờ, thấy anh biểu hiện tự nhiên, Tần Úc Tuyệt cũng không hỏi nhiều.
Bởi vì trong hộp có rất nhiều thứ, cộng thêm cái vừa mới lấy ra, Tạ Yếm Trì không cho cô lên nữa nên tự mình dọn đồ xuống.
Sau khi đi xuống tầng, Thịnh Hướng Tình lộ ra vẻ tò mò: “Trên tầng có gì? Có kinh khủng không?”
“Không đáng sợ, cực kì lãng mạn.”
Tần Úc Tuyệt thuận miệng bịa chuyện, diễn xuất khá tự nhiên: “Các vị là bị đạo diễn doạ, cố ý không cho các vị lên, thật ra, trên tầng trang trí rất đẹp. Còn dán rất nhiều ảnh của chúng mình lúc trong mật thất, tôi còn thấy khá thú vị. “
Nói đến đây, không quên ám chỉ Tạ Yếm Trì.
Tạ Yếm Trì cực kì tự nhiên tiếp lời, không chút ngần ngừ: “Ừ, có rất nhiều ảnh của Trần Tử Kiện, tôi đề nghị cô tự mình xem đi, rất bắt mắt.”
Hậu kì của tổ tiết mục còn chưa làm, các khách mời cũng không biết sau khi quay họ như nào.
Nghe hai người nói thế, vợ chồng hai người Âm Kiện tin là thật, bật dậy khỏi ghế sô pha, xông lên trên.
Một phút sau, lại quay về hét lên: “A a a a a a các người không phải người!!”
【Tôi cười chết với tâm tư của CP quỷ nhát gan này.】
【Năm 2020 rồi, lại còn có người tin chuyện ma quỷ này của vợ chồng Ngư Trì?】
【Vợ chồng độc ác danh bất hư truyền.】
Trải qua một ngày như thế, bầu không khí của các khách mời trong chương trình đã dần trở nên hài hòa.
Trong bữa tiệc, mọi người không ai còn nặng nề, tổ đạo diễn còn chơi trò bốc thăm trả lời câu hỏi cho có không khí.
Sắp tan tiệc, đạo diễn rút ra lá bài cuối cùng: “Xin hỏi các vị khách quý, trải nghiệm khó vượt qua nhất trong ký ức của các vị là khi nào?”
Câu hỏi này kỳ thật rất sáng tạo.
Phần này của chương trình nói chung là sự thổ lộ cảm xúc, nhằm làm nổi bật sự khó khăn của người nổi tiếng, để ngược fans, tăng lòng trung thành của fans.
Nếu trả lời tốt, còn có thể giành được hảo cảm của người qua đường.
Người đang ngồi đây đều hiểu đạo lý này, trả lời cực kì thật lòng, phối hợp nước mắt, đem bầu không khí nâng lên.
Sau đó đến Tần Úc Tuyệt.
Cô dựa vào ghế sô pha, yên lặng nghĩ về điều đó rồi cười nhẹ: “Chắc là lúc tôi mười sáu tuổi, có một lần lần tôi đi xe buýt mang theo hai đồng tiền xu, trong đó có một đồng rơi xuống khe hở trong xe. “
“Xe vừa lái, đứng không vững. Tôi nhặt hồi lâu, do kẹt trong khe nên không nhặt lên được, mãi cho đến người đang ngồi ở chỗ đấy thiếu kiên nhẫn, dùng mũi chân dẫm lên đồng tiền xu đá ra ngoài.”
Cô cụp mắt xuống, nhàn nhạt nói: “Không biết đồng xu lăn ở đâu nên không nhặt nữa, đứng một hồi lâu bỗng thấy buồn”.
Đạo diễn không phản ứng kịp: “Có phải lúc này buồn nhất không?”
“Ừ.” Tần Úc Tuyệt cười cười, “Lần buồn nhất.”
Trong cuộc đời có rất nhiều thời điểm khó khăn.
Cô không thể nói nhắc về cái chết của chị gái và cái chết của cha mình trước ống kính.
Cũng không thể đem đoạn thời gian khó khăn nhất, xem như chuyện buồn nói ra.
Nhưng cô không nói dối.
Mọi cảm xúc đều có thể bùng cháy bởi một điều rất, rất nhỏ.
Hôm đó, cô mới chuyển về quê sống không lâu.
Bố tôi ký giấy báo bệnh nguy kịch, đám tang của chị vừa kết thúc, còn mẹ thì đang loay hoay đối phó với bọn đòi nợ thuê. So với những thứ này, rời khỏi thành phố và những người bạn mà bạn biết rõ, đến một nơi mà bạn không biết gì về nó, loại cô đơn này không tính là gì.
Tần Úc Tuyệt biết mình không thể trút hết cảm xúc trước mặt mẹ.
Mẹ so với cô càng không dễ dàng.
Cô đã tự mình điều chỉnh tâm lý, trở thành một đứa trẻ hiểu chuyện, học được cách kiểm soát cảm xúc của mình.
Thế nhưng có một số thứ không thể kiểm soát được.
Vì đồng tiền đó, mọi uất ức dường như đã tìm được lối thoát.
Chóp mũi đau xót không kiềm chế được, toàn bộ năng lượng tiêu cực như trút hết ra.
Đó thực sự là thời khắc buồn nhất.
Nhưng không chỉ là một đồng xu.
Thấy Tần Úc Tuyệt không chuẩn bị giải thích thêm, đạo diễn cũng không hỏi, nhìn người cuối cùng không trả lời câu hỏi: “Anh Tạ, anh thế nào?”
Tạ Yếm Trì nhướng mi, quay đầu lại, ánh mắt thâm thúy nhìn Tần Úc Tuyệt, thật lâu sau, hắn chỉ nói ngắn gọn hai chữ mà kinh hãi: “Vừa rồi.”
Con ngươi của Tần Úc Tuyệt hơi co lại.
Cô hiểu nghĩa trong lời nói của hắn.
Cảm xúc vừa rồi đã được kiểm soát, có thể bình tĩnh nói ra chuyện cũ, giờ phút này lại bị quấy nhiễu rối tinh rối mù.
Cô quay lại nhìn hắn, viền mắt không tự chủ được đỏ lên.
Nhìn người này đi.
Nhìn thấu mọi chuyện, biết cách xoa dịu cảm xúc của người khác.
Nhưng cuối cùng vẫn là không thuộc về mình.
Sau bữa tiệc, Tần Úc Tuyệt nhìn lướt qua bình rượu đặt trên bàn, sau đó đứng dậy, đi vào bếp rót một ly nước ấm, sau đó tìm tổ tiết mục ít thuốc tỉnh rượu.
“Uống không.” Tần Úc Tuyệt đưa đồ cho Tạ Yếm Trì.
Tạ Yếm Trì liếc nhìn, không tiếp: “Không cần, tửu lượng thấp thế.”
Tần Úc Tuyệt không lên tiếng, mà chỉ là giơ tay lên, bất giác đút thuốc vào miệng, sau đó đưa ly nước lên môi: “Em còn chưa hỏi ý kiến của anh, ngày mai em sẽ dậy sớm. Bất quá tửu lượng em thấp, không uống thuốc sẽ đau đầu.”
Chén nước ở bên cạnh, Tạ Yếm Trì cũng không uống.
Hắn chỉ lặng lẽ nhìn cô, đôi môi khẽ mấp máy, một lúc sau, hắn thì thầm: “Anh yêu em.”