Tuy nhiên, chỉ có mình Mộ Lôi biết rằng cho dù không chạm vào những thứ đó thì ham muốn vẫn mạnh mẽ xâm nhập vào giấc mơ của cô, không ngừng chiếm cứ từng ngóc ngách trong đầu cô.
Nó giống như một tổng thể hoàn chỉnh từng thuộc về bản thân bị tách ra một phần, song đối phương không hề phô trương trước mặt mà thỉnh thoảng, không, thường xuyên, gợi lên dục vọng của cô.
Hôm nay là ngày đầu tiên giảng viên dạy thay đến.
Từ đầu giờ sáng, trong phòng học đã có một bầu không khí khác hẳn với sự trầm lặng trước đây, mọi người đều đang bàn luận sôi nổi.
Có người hỏi liệu có thể là giám đốc công ty XX hay phó tổng công ty OO không.
Cũng có người nói chỉ là giảng viên tạm thời có nghề phụ tốt thôi. Tất nhiên phần lớn mọi người đều không muốn chấp nhận suy đoán này.
Mọi người cố gắng hết sức để đoán xem đó là ai, nhưng họ không đưa ra được câu trả lời mà mọi người đều đồng ý.
Giữa tiếng hò reo và suy đoán, buổi chiều đã đến. “Leng keng — leng keng —”
Chuông vào học vang lên, chẳng mấy khi cả lớp đều đến đủ, mọi người nhìn chằm chằm vào cánh cửa, mỏi mắt trông mong duỗi cổ nhìn ra ngoài.
Sau đó, một bàn tay thon dài mở cửa ra, người đàn ông có vóc dáng cao lớn bước vào, trên người mặc bộ vest phẳng phiu, đôi chân cân đối đi giày da màu đen cất từng bước vững chãi lại ung dung.
“Cộc — cộc — cộc —”
Hướng lên trên là khuôn mặt anh, những đường nét sắc sảo và góc cạnh, đôi mắt đen sâu không thấy đáy sau gọng kính vàng.
Đôi mắt đen quen thuộc kia ——
Mộ Lôi hít sâu một hơi, khó tin mở to hai mắt, sống lưng lạnh lẽo, giống như rơi vào hầm băng.
Đó là C!
Mộ Lôi nhìn anh một cách khó tin, sống lưng kích động run rẩy.
Cô nhìn C cầm sách giáo khoa môn học trong tay, nét mặt lạnh nhạt đi lên bục giảng.
Sinh viên dưới bục giảng hét lên như sấm ngay sau khi họ thấy rõ khuôn mặt của anh.
“A a a đẹp trai quá!”
“Trời má! Anh đẹp trai thần tiên gì thế này!”
Còn có người túm lấy bạn ngồi cạnh: “Cậu véo mình một cái xem có phải mình đang nằm mơ không! Á đau!”
Người đàn ông trên bục giảng làm như không nghe thấy, anh đặt đồ xuống bàn, chợt đi tới trước bảng đen.
Đôi mắt sâu thẳm như hồ nước của C lướt qua từng người bên dưới, khí khái cường thế làm trái tim Mộ Lôi hẫng mất một nhịp.
Liệu anh có nhìn thấy mình không?
Ánh mắt C chỉ thoáng dừng lại trên người cô, sau đó môi mỏng nhẹ nhàng cong lên trong giây lát rồi lướt qua.
Toi rồi, chắc chắn anh đã nhìn thấy mình.
Mộ Lôi ôm lấy mặt mình như đà điểu. Tiếp đó, giọng nói bình thản của C vang vọng khắp phòng: “Chào mọi người, tôi là Quyền Đình – giảng viên dạy thay môn học này cho các bạn.” to
Chất giọng trầm khàn của anh vang lên khiến cả lớp càng thêm điên cuồng.
“Chào thầy ạ —” Sinh viên bên dưới đồng thanh đáp, Mộ Lôi cũng chột dạ nói theo.
“Thầy đẹp trai quá đi.” Có sinh viên bạo dạn nhìn thẳng vào Quyền Đình và bắn tim.
Sau khi có người mở đầu sẽ có người thứ hai, thứ ba và vô số.
Quyền Đình đón nhận tình cảm nồng nhiệt của mọi người, nhướng mày, không tỏ thái độ gì.
Còn có sinh viên bạo dạn hơn hỏi thẳng: “Thầy có bạn gái chưa ạ?”
“Tôi sẽ không trả lời những câu hỏi không liên quan đến chương trình học.”
Trái ngược với sự nhiệt tình của mọi người, thái độ của anh có thể được coi là rất lạnh nhạt, nó cũng rất khác với sự dịu dàng trong lần đầu tiên Mộ Lôi gặp anh.
“A a a thầy đẹp trai quá…! Lôi Lôi, mình hưng phấn đến sắp ngất rồi!”
Tô Linh ngồi bên cạnh túm lấy vai Mộ Lôi lắc lắc, hưng phấn hét lên bên tai cô. Hết chương 16