Dù sao buổi chiều cũng không có việc gì, cô đơn một mình hay nghĩ này nghĩ nọ, Mộ Lôi không suy xét lâu đã đồng ý luôn.
Tan học, họ nhanh chóng thu dọn đồ đạc vào cặp và lao tới thang máy với tốc độ nhanh nhất, vừa kịp chen vào nhóm người đi xuống đầu tiên.
Nghĩ đến ký ức đau khổ khi đi tầng 11 trước đây, trong lòng Mộ Lôi thả lỏng, may mà đuổi kịp.
Tô Linh đề nghị tìm chỗ ăn bên ngoài, Mộ Lôi cũng đồng ý.
Cuối cùng họ tìm thấy một quán pizza, hai cô gái định vừa ngồi ăn vừa nói chuyện.
Thức ăn được bưng đến sau đó không lâu, một chiếc bánh pizza và hai cốc Coca đá lạnh. Từng giọt nước lạnh chảy ra từ mép ngoài của chiếc cốc, trông nó thật hấp dẫn trong mùa hè nóng bức.
Mắt Tô Linh sáng lên, nhanh chóng cầm một cốc Coca uống một hớp lớn. “Ợ —” Cô ấy thoải mái ợ một cái thật vang.
“Linh Linh.” Mộ Lôi chợt chống cằm nhìn Tô Linh.
“Hử?” Tô Linh vừa mới cắn một miếng pizza, khó hiểu ngẩng đầu nhìn Mộ Lôi.
“À, bạn mình hỏi mình rằng nếu cô ấy tỏ tình với một người, đối phương không trả lời mà chỉ hẹn cô ấy đến một chỗ vào tuần sau thì cậu cảm thấy cô ấy có cơ hội thành công không?”
Bàn tay trắng nõn của Mộ Lôi nhấc một miếng pizza lên, cô vừa đưa đến bên miệng vừa hỏi Tô Linh.
“Vậy thì chắc chắn là thành công rồi, cậu tỏ tình trước mặt anh ấy đúng không?” Tô Linh vô tội mở to đôi mắt ngập nước, tung ra một cái bẫy.
“Ừ… À không, là bạn mình kể… Đúng…” Giọng cô càng ngày càng nhỏ, nhìn khuôn mặt tươi cười ngứa đòn của Tô Linh, Mộ Lôi dứt khoát thẳng thắn. ing