Đắm chìm trong giọng nói gợi cảm giàu từ tính của anh, cô không khỏi cười ngây ngô.
Khoan đã, xém chút nữa quên mất việc chính!
“Chủ nhân, vậy thứ bảy không dạy dỗ nữa ạ… Hay là —”
Mộ Lôi cố tình kéo dài âm cuối, trong giọng nói ngây thơ mang theo chút mất mát.
Cô tin chắc Quyền Đình sẽ phát hiện ra ý định trong lời nói của cô, sau đó tiếp lời cô!
“Hử? Em mong đợi thế à.” “Vâng ạ, rất mong đợi.”
Mộ Lôi không hề thẹn thùng mà dứt khoát đáp lại khiến Quyền Đình trở tay không kịp. Anh cứng họng chốc lát, ho nhẹ hai tiếng, đến khi ổn định lại cảm xúc mới chậm rãi mở miệng.
“Vậy em muốn thế nào?”
Quá gian trá. Mộ Lôi nghiến răng nghiến lợi, đưa tay cào mạnh vào bàn như thể có thù oán với nó.
Cô ngẫm nghĩ, dùng giọng điệu yếu ớt ném lại câu hỏi cho anh: “Vậy chủ nhân muốn thế nào ạ?”
“Hừ, lá gan của em càng ngày càng lớn nhỉ, giờ cũng bắt đầu dám cò kè mặc cả với tôi rồi.” Ở đầu dây bên kia, Quyền Đình cong môi.
Anh dừng lại làm như nghĩ ngợi gì đó rồi tiếp tục trêu đùa: “Yên tâm, tôi sẽ đút cho em ăn no.”
Thấy Mộ Lôi bị chặn họng không dám nói tiếp, anh lại bổ sung: “10 giờ sáng mai tôi sẽ qua đón em, còn vấn đề gì nữa không?”
“Không, không ạ…”
“Chẳng phải sáng nay em phải thi sao?” Hả?
Mộ Lôi cứng đờ ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ, ngay sau đó hét lên một tiếng vô cùng thảm thiêt.
“A a a chủ nhân, em cúp máy trước đây —” Dứt lời, cô không đợi Quyền Đình đáp lại đã cúp điện thoại rồi chạy như điên đến trường.
Tất nhiên, cô đã đến muộn giờ thi buổi sáng, dù sao cô cũng ra cửa khi chỉ còn chưa đầy năm phút đến giờ thi.
May mà nhà trọ gần nên kịp đến phòng sau mười phút bắt đầu thi, chẳng qua bị giảng viên nhắc nhở một chút cộng thêm thời gian thi ngắn lại mà thôi.
Mộ Lôi nhanh chóng hoàn thành bài thi. Nhìn lên đồng hồ thấy còn khoảng mười lăm phút nữa đến giờ nộp bài, cô lại kiểm tra lại bài thi một lượt, phần lớn đều chắc chắn nên không kiểm tra nhiều nữa mà gục xuống bàn chờ.
—— Đi mua sắm thì có thể chơi thế nào.
Trong đầu cô chợt nảy ra một nghi ngờ, một khi ý nghĩ này bắt đầu, cô không thể dừng lại được. Trong đầu Mộ Lôi xuất hiện N loại cốt truyện, cô lắc đầu và vùi đầu vào sâu hơn.
Tiếng chuông nộp bài thi vừa mới vang lên, cô giao sớm, thu dọn lại đồ đạc rồi đứng chờ ngoài cửa phòng. Đợi đến khi Tô Linh thi xong đi ra thì cô tóm lấy cô ấy.
“Linh Linh, chiều nay cậu có bận gì không?”
“Á!” Tô Linh giật mình hét lên một tiếng tạo thành động tĩnh không nhỏ trên hành lang vắng lặng, thậm chí còn bị giảng viên trừng mắt nhìn.
Tô Linh ngượng ngùng thè lưỡi, nhẹ nhàng gật đầu với mọi người xung quanh, sau đó giả vờ phẫn nộ trừng Mộ Lôi: “Không có, không có, cậu làm mình sợ gần chết đầy Lôi Lôi ạ.”
“Mình xin lỗi.” Mộ Lôi dừng lại, đột nhiên chắp tay trước ngực hỏi: “Chiều nay cậu đi mua quần áo với mình được không?”
“Được chứ được chứ, cậu cứ nói là được, tự dưng làm mình hết hồn.”
Mộ Lôi còn muốn nói thêm gì đó, song chưa mở miệng đã bị Tô Linh kéo đi. Hai người ăn trưa xong bèn đi tới một trung tâm thương mại lớn gần đó.
Từ tầng 1 đến tầng 5 đều là cửa hàng thời trang nữ, kiểu dáng phong phú mà giá cả lại phải chăng, bảo sao học sinh sinh viên lại rất thích đến đây.
“Linh Linh, mua quần áo xong thì đi cắt tóc với mình nhé.” Mộ Lôi tươi cười, nịnh nọt khoác tay Tô Linh.