Mộ Lôi nhìn thấy trên cổ cô có một vòng vết đỏ do anh vừa bóp ra, nó lại tình cờ nằm đúng chỗ cô đeo vòng hôm nay. Trong lòng cô như bị gõ mạnh một cái, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.
“Chủ nhân… Huhu…”
Cô nghe thấy Quyền Đình khẽ thở dài. Anh xoay người cô lại rồi ôm vào trong lòng ngực, bàn tay dày rộng vỗ về lưng cô, tay còn lại đặt trên đỉnh đầu nhẹ nhàng trấn an.
“Không sao đâu, ngoan.”
Anh không ngừng vỗ nhẹ vào lưng cô để cô hít thở, một bên dịu dàng an ủi bên tai, mãi cho đến khi cảm xúc cô dần ổn định trở lại.
“Ưm.”
Mộ Lôi nhìn vệt nước cô để lại trên áo anh mà ngượng ngùng che mặt. Cô không thể tin được cảm xúc của mình lại mất kiểm soát như thế này, chỉ vì hành động xoa dịu của anh mà cô đã bật khóc.
“Chủ nhân, em xin lỗi vì đã gây ra phiền phức cho ngài…” Cô lẩm bẩm, tay nhỏ chống lên bụng anh và đẩy ra, nói một câu “Em, em đi sửa soạn lại” rồi xoay người chạy vào phòng tắm.
Khi từ phòng tắm đi ra, Quyền Đình đang ngồi trên giường của cô, nhìn chằm chằm vào khung ảnh trên bàn đầu giường.
Mộ Lôi vội vội vàng vàng chạy tới, gọi một tiếng chủ nhân, sau đó quỳ xuống bên chân anh.
Quyền Đình ừ một tiếng, quay đầu lại và vươn ngón trỏ nâng cằm cô lên, dịu dàng hỏi: “Em muốn đi đâu, mua sắm hay xem phim?” Nét mặt dịu dàng đến độ ngỡ như những gì ban nãy đều chưa từng xảy ra.
“Chủ nhân quyết định là được ạ.” Mũi Mộ Lôi lại hơi cay, cô vội vàng dời mắt, không dám đối mặt với Quyền Đình.
Anh thở dài, một tay kéo Mộ Lôi lên để cô ngồi trên giường với mình: “Nói cho tôi biết, em đang nghĩ gì?”
Mộ Lôi nhớ ra, Quyền Đình từng nói rằng khi anh để cô ngồi bên cạnh thì có nghĩa họ có thể nói chuyện bình đằng.
Sau khi suy nghĩ, cô chậm rãi mở miệng, giọng run run: “Em cảm thấy bản thân đã phạm sai lầm, em có lỗi với chủ nhân. Vậy mà ngài còn an ủi em, vừa rồi ngài lại quá dịu dàng với em khiến em càng cảm thấy tồi tệ hơn. Em, em…” Cuối cùng cô không nói được nữa, bạo dạn tựa vào vai Quyền Đình thở hổn hển.
Mộ Lôi nói năng lộn xộn, song Quyền Đình lại nghiêm túc nghe từng câu từng chữ. Lâu sau, anh mới chậm rãi lên tiếng: “Quả thực việc em đeo vòng làm tôi vô cùng tức giận, nhưng trước đó tôi không nhắc nhở em đã nổi trận lôi đình, tôi cũng sai, xin lỗi em.” Thấy Mộ Lôi vội vã muốn phản bác lại, Quyền Đình đè tay lên bả vai cô, nói tiếp: “Em nghe tôi nói hết đã. Nếu hai người chúng ta đều sai thì chuyện này dừng lại ở đây. Những cảm xúc tôi mang lại đương nhiên sẽ
do tôi xử lý, thế nên em đừng cảm thấy tồi tệ. Như tôi đã nói, em xứng đáng với tất cả những gì tôi làm cho em.”
Dứt lời, anh nhấc bàn tay đang đè trên vai Mộ Lôi lên: “Em còn gì muốn nói không?”
Không còn, anh đã nói hết cả rồi. Buổi nói chuyện đơn giản và chân thành đã khiến những cảm xúc tồi tệ của cô biến mất không dấu vết, cô còn gì muốn nói nữa chứ.
Cuối cùng, toàn bộ sự cảm động và lòng biết ơn đều hóa thành một câu: “Cảm ơn chủ nhân, em sẽ không tái phạm nữa.”
“Ừ.”
Quyền Đình quay sang ôm chặt cô vào lòng. Mộ Lôi hít mùi hương khiến người ta an tâm trong lòng ngực anh, chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Thấy cô đã thả lỏng, anh hỏi lại vấn đề ban nãy một lần nữa: “Lát nữa em muốn đi đâu, mua sắm hay xem phim? Đây là phần thưởng cho em nên em tự lựa chọn đi.”