Cửa xe đóng lại, Quyền Đình ngồi vào từ bên kia, cúi người tới gần cô.
Khuôn mặt tuấn tú kia cách cô càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, đương khi Mộ Lôi cho rằng anh sắp hôn cô thì anh lại nghiêng đầu, giúp cô thắt dây an toàn.
Thật là, người đàn ông này chỉ thích trêu đùa người ta!
Còn đang đắm chìm trong chút xúc cảm bị chơi đùa, một nụ hôn nhẹ nhàng đột nhiên rơi xuống, chỉ lưu lại hai giây rồi rời đi. Cô quay đầu nhìn Quyền Đình nhưng anh lại làm như không có việc gì thắt dây an toàn cho bản thân.
Theo đó máy mát xa trong cơ thể được chỉnh thấp xuống. Ban đầu cô còn thấy may mắn vì cuối cùng có thể bình tĩnh lại, song không lâu sau cái máy rung nhẹ lại gợi lên cảm giác trỗng rỗng khiến người ta phải sợ hãi. Cô khó chịu kẹp chân rồi cọ xát.
“Ưm a… Chủ nhân… Em ngứa quá…”
Mộ Lôi quay đầu lại nhìn anh, hai tay bấu chặt vào đùi, cảm giác nửa vời làm cô vừa bất lực lại bất an.
“Chúng ta đi mua sắm trước được không?”
Quyền Đình không để ý đến cô, tiếp tục tập trung lái xe. “…Được ạ.” Cô yếu ớt đáp một tiếng.
Thấy Quyền Đình không muốn để ý tới mình, Mộ Lôi bạo gan thò tay xuống, định bụng lén chui vào váy xoa ấn nhằm giảm bớt cảm giác ngứa ngáy xuyên tim kia.
“Em cứ thử nhúc nhích lần nữa xem.”
Nghe thấy lời đe dọa của người đàn ông, cô chỉ đành hậm hực thu tay về, tiếp tục kẹp đùi ma sát, song cảm giác ngứa ngáy tận xương kia lại không hề giảm.
Mộ Lôi khó chịu lắc mông, miệng rên rỉ thành tiếng, hy vọng có thể thú hút sự chú ý của chủ nhân. Cho dù chỉ để cô nếm thử chút ngon ngọt trong chốc lát thì Quyền Đình vẫn mảy may không dao động mà tiếp tục lái xe.
“Ưm… Chủ nhân… Ư a… Muốn…”
Dịch thể bên dưới nhiều đến mức chảy xuống váy tạo thành một mảng dính ướt dưới mông. May sao hôm nay cô mặc váy đen nên dẫu ướt thì cũng không nhìn ra.
Món đồ chơi trong khe hẹp càng rung thì hạ thân cô lại càng trống rỗng. Cô vô cùng khao khát có một thứ thô to mạnh mẽ ch*ch mình, thậm chí không hề lưu tình đâm xuyên qua cô.
“Ha a…”
Mộ Lôi nhắm mắt lại, vừa thở hổn hển vừa lắc đầu, cả người khó chịu đến cùng cực.
Quyền Đình đỗ xe rồi đi xuống, cô cũng xách túi xuống từ bên của mình. Ngay khi giẫm xuống mặt đất, chân cô mềm nhũn, xuýt chút nữa ngã lăn ra đất, may sao Quyền Đình nhanh tay đỡ lấy cô.
“Em phải cẩn thận chứ.” Do ai gây ra hả!
Mộ Lôi thầm gào thét trong lòng, ngoài mặt chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười. Điều khiển từ xa đang nằm trong tay chủ nhân, cô cảm giác mình lúc này chẳng khác nào miếng thịt trên thớt mặc người xâu xé.
Quyền Đình vươn tay ôm lấy eo cô, nửa nâng cô đi lên phía trước.
Hai người đứng thang máy lên tầng một. Mới bước ra khỏi thang máy, còn đi chưa được mấy bước thì Quyền Đình chợt lên tiếng: “Nếu em không thỏa mãn
thì có thể chọn tắt đi hoặc tăng lên, đương nhiên, tăng lên bao nhiêu sẽ do tôi quyết định.”
Mộ Lôi suy nghĩ chốc lát, dùng chút lý trí còn sót lại để phát hiện đây là một cái bẫy, hai lựa chọn này còn khó hơn là không chọn.
Hiện giờ, bên dưới đang vô cùng trống rỗng, nhưng cô không biết tắt đi sẽ tốt hơn hay khó chịu hơn so với bây giờ. Thế còn tăng lên cô lại càng không dám nghĩ, họ đã đến nơi đông người, nếu lúc này bị tăng lên mức cao nhất thì…
Cô khẽ rùng mình, chợt cảm thấy giữ ở mức độ này cũng tốt, chỉ tiếc Quyền Đình không cho cô lựa chọn này.
“Khó chọn lắm à? Chẳng phải ban nãy trên xe em luôn vòi vĩnh ư?” Quyền Đình duỗi tay véo má cô.
… Quả nhiên là đang trả thù.
Mộ Lôi cắn chặt răng, gian nan đưa ra quyết định: “Chủ… Em chọn tắt đi.”
Nhìn đám đông trước mặt, tiếng chủ nhân xuýt buột miệng thốt ra lại bị cô nuốt ngược vào trong.