Quyền Đình ngồi xổm xuống, ôm lấy bả vai cô, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.
Nhịp tim Mộ Lôi còn chưa bình phục lại bị hành động này làm cho loạn nhịp. Nghĩ tới sự xấu hổ vừa rồi, cô không khỏi tủi thân, bàn tay nhỏ siết thành nắm đấm rồi đấm nhẹ một cái vào ngực anh.
Anh ngồi xổm bên người Mộ Lôi, đợi cô dần ổn định mới đỡ cô đứng dậy, đi đến một cái ghế dài trong cửa hàng để ngồi xuống và vỗ vào bả vai cô: “Ngồi đây đợi tôi.”
Cô thở phào gật đầu, sau đó Quyền Đình xoay người đi tới chỗ họ vừa đứng, mua hết mấy bộ áo ngủ mới xem qua rồi xách túi đi về phía cô. Từ đầu đến cuối, bóng dáng anh không hề rời khỏi tầm mắt của cô.
“Đi thôi, chúng ta sang cửa hàng khác.”
Lần này anh không ôm eo cô như trước mà nắm tay cô đi, Mộ Lôi sửng sốt, nhịp tim mãi mới bình tĩnh được lại chậm rãi tăng nhanh.
Cô quay đầu sang nhìn Quyền Đình, nét mặt anh vẫn lạnh nhạt như mọi khi, nhưng dường như cô có thể trông thấy chút dịu dàng ẩn trong đôi mắt đen sâu thẳm.
Phát hiện này làm Mộ Lôi vừa mừng vừa sợ. Lần đầu tiên anh dẫn cô đi chơi, lần đầu tiên nắm tay cô, lần đầu tiên cho phép cô đi sóng vai, mặc dù đều là phần thưởng, song cô… Hình như đã bắt đầu mong đợi một điều gì đó… Mong chờ một điều mà trước đây cô thậm chí không dám nghĩ tới.
Mộ Lôi há miệng rồi lại nuốt ngược những lời định nói vào trong. Nếu anh không cố ý thì sao? Vậy thì có phải mối quan hệ hiện tại của họ cũng sẽ sụp đổ không? Nghĩ đến điều này, cô chợt cảm thấy biết ơn vì mình đã không bộp chộp nói ra.
Mỗi người mang theo suy nghĩ riêng đi đến khu quần áo dành cho phụ nữ trên tầng hai. Quyền Đình dẫn cô vào một cửa hàng quần áo phụ nữ Nhật Bản và chọn mấy bộ váy cho cô thử. Tất nhiên, đó là kiểu bình thường có thể ra ngoài, cô nhận lấy rồi vào phòng thay đồ.
Đến khi vào phòng thay quần áo mới nhận ra hầu hết váy anh chọn đều có màu hồng nhạt.
… Rốt cuộc Quyền Đình thích màu hồng đến nhường nào vậy.
Trước tiên, Mộ Lôi cởi chiếc váy ngắn trên người ra, đũng quần lót ướt đến không còn mặt mũi để nhìn. Tiếp theo, cô cởi bỏ áo trên, vừa định thay một bộ váy thì máy mát xa trong cơ thể cô bất ngờ rung lên. Cô ngồi xổm xuống ôm bụng, cắn môi để ngăn bản thân hét ra tiếng.
Cô thầm tính toán trong lòng khả năng lén lấy máy rung ra là bao nhiêu, ừm, có lẽ là bằng không. Rốt cuộc cũng không có chỗ để đặt, một khi người ngoài nghe thấy tiếng rung thì hậu quả ra sao cô cũng không dám nghĩ tới.
Máy mát xa bên dưới tiếp tục rung càng ngày càng mạnh, cô nhíu mày ngồi xổm xuống đất, bịt chặt miệng.
Ting một tiếng, điện thoại hiện ra dòng tin nhắn. C: “Mở cửa.”
Trong lòng Mộ Lôi vô cùng kháng cự, ai biết sau khi tiến vào anh sẽ làm gì. Nhưng người ngoài cửa lại không hề kiên nhẫn, trong tích tắc sau, anh lại tăng mức độ rung của gậy mát xa lên.
Cô bịt miệng thật chặt, gần như quỳ bò tới cửa rồi kéo nhẹ khóa cửa, sau đó nhũn người ngồi trên mặt đất.
Cánh cửa bật mở, vóc dáng cao lớn của Quyền Đình bước vào rồi trở tay khóa cửa.
“Em không muốn mở cửa, hửm?”
Anh vừa nói vừa đạp chân xuống đùi Mộ Lôi, đế giày da ma sát vào chiếc đùi trắng nõn của cô. Anh giẫm rất mạnh, chẳng mấy chốc đã để lại dấu đỏ rõ ràng trên đùi cô.
“Ưm… Chủ nhân… Đừng giẫm…”
Cô ăn mặc xộc xệch quỳ trên mặt đất, bị khoái cảm bên dưới liên tục tra tấn. Người đàn ông lại ăn mặc chỉnh tề, nhẹ nhàng dùng đế giày giẫm lên người cô.