Nguy Hiểm Lại Mê Người

Chương 14: Hãy Để Chúng Ta Thực Sự Có Nhau



Editor + beta: Mon

Ban đêm tuyết rơi, Giang Hàn Úc mang Sơ Nhuế đến khách sạn.

Sơ Nhuế toàn thân bị đông lạnh cứng như băng, hắn sợ cô bị bệnh, lại không còn chỗ nào khác có thể đi, khách sạn là lựa chọn tốt nhất.

Sơ Nhuế bị lạnh cứng có chút không có tri giác, cả người đờ đẫn bị Giang Hàn Úc ôm lên xe. Đến khách sạn cũng chỉ trầm mặc đi theo hắn.

Tây Lâm thật sự lạnh hơn thành phố Giang rất nhiều.

Vào đến trong phòng, Sơ Nhuế cuộn mình trong bồn tắm, hơi nóng mù mịt, cơ thể lạnh cóng của cô rốt cuộc cũng dần ấm áp trở lại. Chẳng qua là tinh thần vẫn còn đình trệ, biểu tình cũng có chút ngẩn ngơ.

Cô còn đang suy nghĩ tới Lương Vận Bạch.

Sơ Nhuế bất tri bất giác ở trong phòng tắm đã rất lâu, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.

"Sơ Nhuế?"

Sơ Nhuế chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cánh cửa rốt cuộc mới nhớ ra mình đang làm gì. Có thể nghe ra Giang Hàn Úc là đang lo lắng cho cô, sợ cô xảy ra chuyện gì.

Cô không trả lời, chỉ đứng dậy khỏi bồn tắm, vươn tay lấy khăn tắm. Lau khô người rồi mặc áo choàng tắm của khách sạn. Quần áo của cô từ trên xuống dưới đều ướt, không có quần áo để thay.

Sơ Nhuế tóc cũng không lau, ướt nhẹp mở cửa phòng tắm.

Trong phòng khách sạn rộng lớn, không khí mang theo chút mùi hương của gừng. Sơ Nhuế nhìn sang, bên trên bàn uống nước nhỏ đang bày một ly nước gừng nóng hổi.

Giang Hàn Úc ngồi trên ghế salon, áo khoác âu phục đã cởi, treo ở trên ghế. Cà vạt nới lỏng, áo sơ mi bị tháo hai nút trên cùng. Hôm nay hắn ăn mặc rất nghiêm túc, Sơ Nhuế đoán có lẽ vừa làm việc xong hắn liền lái xe đến đây.  Đúng lúc, gặp cô đứng thất thần ở trên đường.

Nghe tiếng mở cửa, Giang Hàn Úc quay đầu nhìn.

Sơ Nhuế nhìn ánh mắt hắn, hô hấp hơi dừng một chút, phản ứng chậm nửa nhịp sau mới cảm thấy bứt rứt, ngón tay không khỏi kéo kéo bên hông lần nữa buộc chặt đai áo choàng tắm.

Giang Hàn Úc không biểu lộ nhiều cảm xúc, chỉ nhìn chằm chằm Sơ Nhuế, đứng dậy nói: "Tới uống chút nước gừng, tránh bị cảm."

Rồi sau đó hắn đi tới phía cô. Lúc Giang Hàn Úc đi qua người cô, Sơ Nhuế không tự chủ né người, cúi đầu đi tới ghế salon. Cô rất không quen đối mặt hắn như vậy. Khách sạn rồi áo choàng tắm, không khỏi cho người ta có suy nghĩ---

Giang Hàn Úc vào phòng tắm.

Sơ Nhuế ngồi xuống ghế salon, bưng ly nước gừng lên nếm thử một ngụm. Không quá nóng cũng không quá cay.

Canh gừng rất tốt để xua đi cái lạnh, uống xong một chén cả người dường như đều nóng lên.

Lúc này Giang Hàn Úc đã trở lại, trên tay cầm theo máy sấy tóc. Hắn ở sau ghế salon tìm thấy ổ điện, cắm máy sấy vào phát ra tiếng ong ong. Sau đó hắn đứng bên người cô, ngón tay vén mái tóc ướt sũng, nhẹ nhàng sấy tóc cho cô.

Sơ Nhuế sững sờ mắt chớp chớp hai cái, sau khi phản ứng đưa tay lấy máy sấy, không tự nhiên nói: "Tôi...tôi tự mình làm."

Giang Hàn Úc không đưa, chỉ dừng lại một chút rồi tiếp tục sấy tóc cho cô.

Sơ Nhuế biết mình không nói được Giang Hàn Úc, không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ thu tay về.

Không lâu lắm sau đó vai cô cứng ngắc, không cách nào nhúc nhích. Ngước mắt, chính là Giang Hàn Úc. Áo sơ mi chỉnh tề sơ vin trong quần tây, eo rất nhỏ nhưng bả vai lại rộng rãi. Cách gần như vậy, cô có thể ngửi được mùi hương của hắn, không giống nước hoa, mà so với nước hoa còn mê người hơn.

"Lần sau không được ngốc như vậy." Giọng nói trầm tĩnh của Giang Hàn Úc bỗng nhiên vang lên.

Sơ Nhuế nhất thời không phản ứng kịp, không biết hắn đang nói cái gì. Là việc cô không sấy tóc, hay là...việc cô đứng ở trong tuyết hơn nửa ngày?

Tóc cũng đã khô, ngón tay Giang Hàn Úc nhẹ nhàng men theo từng sợi vuốt ve, thấp mắt nhìn cô. Một lát sau mới bỏ máy sấy xuống. Sau đó hắn hỏi cô: "Vì sao tâm trạng không tốt?"

Sơ Nhuế rốt cuộc có phản ứng, tay nắm chặt, chần chờ một chút mới nói: "Không có gì."

Giang Hàn Úc như là nhìn thấu vậy, hỏi: "Gặp mẹ em."

Sơ Nhuế bỗng nhiên giật mình một cái, nhìn về phía Giang Hàn Úc.

"Anh---anh làm sao biết---"

Cô lại nghĩ đến cái gì, tim chợt thắt chặt nhìn chằm chằm Giang Hàn Úc: "Anh vẫn còn theo dõi tôi?"

Giang Hàn Úc đối mặt với cô, yết hầu trượt lên xuống bình tĩnh trả lời: "Không có. Tôi đã đồng ý với em sẽ không làm như vậy nữa."

Hắn chạm má cô, nói tiếp: "Tôi biết mẹ em trở lại. Sau khi ba tôi qua đời, bà ta một mình về nước, có thể là đã rạn nứt với người đàn ông kia."

"Bà ta tìm em, cùng em nói những gì?"

Sơ Nhuế tròng mắt lóe lên mấy cái, tránh ánh mắt Giang Hàn Úc, há miệng nhưng lại phát giác cái gì cũng đều không nói được. Cô không có cách nào nói cho hắn, Lương Vận Bạch tới là bảo cô đòi tiền hắn. Càng không có cách nào thuật lại lời nói của Lương Vận Bạch.

Nhưng cô muốn biết, muốn biết trong chuyện Lương Vận Bạch trộm tiền rồi chạy này, rốt cuộc Giang Hàn Úc có nhúng tay vào hay không. Vì vậy, cô lấy dũng khí hỏi Giang Hàn Úc: "Chuyện mẹ tôi cùng người đàn ông kia bỏ trốn, anh có liên quan không?"

Giang Hàn Úc sắc mặt không đổi, hỏi ngược lại Sơ Nhuế: "Mẹ em nói như vậy?"

Sơ Nhuế không lên tiếng, coi như là ngầm thừa nhận.

Giang Hàn Úc buông tay vuốt ve mặt cô xuống, đi tới bên kia ghế salon ngồi, không nhìn ra ưu tư nhưng rất thẳng thắn.

"Tôi chỉ là không quan tâm mà thôi."

Sơ Nhuế không rõ: "Không quan tâm là ý gì?"

"Ý chính là, từ đầu mẹ em sắp đặt chuyện này, tôi vẫn luôn biết nhưng không can thiệp." Giang Hàn Úc lãnh lãnh đạm đạm nói, lúc nhìn về phía Sơ Nhuế, ánh mắt có chút hòa dịu, "Tôi sẽ không lừa gạt em, em muốn biết cái gì tôi đều nói cho em."

"Việc kia...Hai năm trước tôi bị đòi nợ cũng là anh giải quyết?"

"Ừ."

Một chữ khẳng định để cho Sơ Nhuế không nhịn được hít một hơi. Cô hơi run rẩy hỏi: "Anh mặc kệ mẹ tôi bỏ trốn cùng người khác, chính là vì...vì..."

"Vì em."

Giang Hàn Úc nói thay Sơ Nhuế. Hắn không ngại nói sự thật cho Sơ Nhuế biết.

"Từ hai năm trước biết thân phận em, tôi sẽ không cho phép ba tôi lấy mẹ em. Tôi không cho phép em trở thành em gái tôi."

Giang Hàn Úc nhìn cô không nhúc nhích, hỏi: "Có cần hỏi tại sao không?"

Hắn lại tự mình trả lời: "Sơ Nhuế, em biết rõ vì sao."

Ánh mắt hắn sáng rực, vô cùng chân thành.

Sơ Nhuế nắm chặt áo choàng tắm, vành mắt bắt đầu ửng đỏ.

"Anh cảm thấy anh "yêu" tôi?"

Giang Hàn Úc gật đầu, Sơ Nhuế thế nhưng lại cười.

Cô lắc đầu nói: "Không phải vậy, anh căn bản là không yêu tôi, anh cũng không thích tôi, anh chỉ là cố chấp chuyện mười năm trước."

Cô quá rõ nguyên nhân, cho nên thời điểm nói những lời này, cô cảm giác được lòng đang từng cơn từng cơn đau.

"Anh luôn nói yêu tôi nhưng anh rõ ràng không hiểu yêu là gì. Anh làm tất cả vì tôi, làm cho tôi cảm thấy nghẹt thở, làm tôi cảm thấy đáng sợ."

"Nếu như mười năm trước đổi lại là người khác tìm thấy anh, vậy giờ phút này, anh ở bên người kia, đối tốt với người kia, đối với người kia chu đáo tỉ mỉ----"

Sơ Nhuế không phát hiện mình đang run rẩy, cô đỏ mắt cố gắng cười nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống. Cô không nên dễ dàng chìm vào nhu tình ấm áp của hắn như thế. Đây chẳng qua là do hắn tự khẳng định mà thôi.

Giang Hàn Úc một mực yên lặng cho đến khi nhìn thấy nước mắt Sơ Nhuế. Hắn đi tới ngồi bên cạnh cô, dè dặt nâng mặt cô, ngón tay chạm vào gò má lau đi nước mắt.

Sâu trong đáy mắt tràn đầy đau lòng.

"Sơ Nhuế, đừng khóc."

Sơ Nhuế đẩy hắn ra, đứng dậy lùi về phía sau mấy bước, trên mặt đều là nước mắt.

Cô thấp giọng lẩm bẩm: "Anh bỏ qua cho tôi đi, anh cũng không thích tôi..."

"Không phải như vậy." Giang Hàn Úc cũng đứng dậy theo, muốn tới gần Sơ Nhuế nhưng cô co ro lui về sau.

Hắn ngưng mặt, đôi mắt thâm thúy hướng Sơ Nhuế nhấn mạnh: "Người tôi thích chính là em, người tôi yêu cũng chính là em."

Sơ Nhuế lắc đầu, một chút cũng không tin lời Giang Hàn Úc.

Cô bị hắn ôm vào trong ngực, cô nhỏ bé như vậy nằm trọn trong lồng ngực rộng rãi của hắn. Cô như con chim trong lồng, làm sao cũng không trốn thoát ràng buộc vủa hắn.

Giang Hàn Úc ôm chặt cô, ở bên tai cô một lần lại một lần nói hắn rất yêu cô.

Sơ Nhuế vẫn không tin, không ngừng giãy giụa.

Hắn liền hôn cô, nụ hôn nóng bỏng rơi trên má cô, cũng rơi vào chiếc cổ mảnh khảnh của cô. Giang Hàn Úc không biết như nào cho Sơ Nhuế hiểu, hắn chính là yêu cô.

Hắn cảm thấy hắn yêu cô.

Hắn thích từng tấm hình của cô, thích khi cô cười đôi mắt dạng ngời, cũng thích khi cô một mình toát ra tịch mịch và cô độc. Hai năm, hắn ở trong góc tối nhìn cô, hắn mỗi ngày đều khát vọng mình có thể kết thúc sự rình coi đê hèn này. Hắn muốn quang minh chính đại xuất hiện trước mặt cô, không phải thân phận anh trai tương lai, mà là thân phận một người đàn ông.

Ngoài cửa sổ gió tuyết thổi liên hồi, từng bông tuyết đập vào cửa sổ bằng thủy tinh.

Hô hấp hắn nóng bỏng mà liều lĩnh, cô bị ôm hết đường lui, vô lực giãy giụa như đang xúi giục ngọn lửa, làm nó càng cháy càng ác liệt.

Giang Hàn Úc sẽ chứng minh cho Sơ Nhuế thấy, rốt cuộc hắn có bao nhiêu yêu cô. Hắn không biết nói lời ngon ngọt, không biết dùng ngôn ngữ để biểu đạt, giống như hai năm trước ở đồn cảnh sát, hắn lần đầu tiên phát giác mình lại nghèo từ ngữ như vậy.

Cho tới khi chân thực đối mặt với cô gái mình ngày nhớ đêm mong, cố gắng chịu đựng không nhìn đôi mắt trong suốt như nai con của cô. Thời điểm đó, hắn và cô có thể phải trở thành anh em. Cho nên hắn nhẫn nại chịu đựng.

Nhẫn nại hai năm, chờ đợi hai năm, hắn rất khổ sở, nhưng tại sao...tại sao khi cô biết rồi lại sợ hắn chứ?

Giang Hàn Úc không hiểu, tại sao Sơ Nhuế không tin hắn, tại sao lại sợ hắn.

Cô giống như vừa mới bắt đầu sợ hắn, cô không biết cái đêm mưa kia, hắn cấp bách ngồi phi cơ nhanh chóng trở về nước, sốt ruột xuất hiện trước mặt cô, nói cho cô hắn muốn cùng cô kết hôn, muốn cùng cô ở chung một chỗ.

Nhưng cô lại sợ hắn.

Giống như giờ phút này, cô bị hắn ôm chặt vào người vẫn không ngừng giãy giụa kháng cự.

Giang Hàn Úc hôn khắp mặt Sơ Nhuế, thấp giọng không ngừng lẩm bẩm tên cô.

"Sơ Nhuế."

"Sơ Nhuế."

"Sơ Nhuế."

...

Hắn một lần lại một lần kêu tên cô giống như ma nhập, ánh mắt vô cùng ôn nhu.

Sơ Nhuế tỉ tê khóc làm Giang Hàn Úc đau lòng. Hắn dỗ cô, giống như dỗ con vậy, chỉ mong cô ngừng khóc.

Nhìn đôi mắt xinh đẹp tràn đầy nước mắt, lòng hắn cũng níu thành một đoàn, hắn tỉ mỉ ôn nhu thay cô hôn từng cái từng cái lên nước mắt trên mặt.

Một tay cởi cà vạt buộc cổ tay cô lại. Hắn đã quyết định chủ ý phải chứng minh cho cô thấy, hắn đối với cô chính là một người đàn ông yêu một cô gái.

Là cố chấp mê luyến cũng được, đe hèn thầm mến cũng tốt, hắn chính là yêu cô, hắn chính là cảm thấy hắn yêu cô.

Đêm gió tuyết thổi không ngừng, dã thú ôn nhu ẩn nấp trỗi dậy, từng nụ hôn rơi xuống mang theo si mê cố chấp.

"Sơ Nhuế, đừng sợ tôi."

"Để cho chúng ta chân chính có lẫn nhau, đừng cự tuyệt, có được hay không?"