Mỗi một bước đi của Giang Hàn Úc đều rất vững vàng, không gấp cũng không vội.
Sơ Nhuế chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu có chút ngẩn ra. Ngón tay lặng lẽ níu chặt cổ áo sơ mi của Giang Hàn Úc, lòng bàn tay đổ một tầng mồ hôi mỏng.
Giang Hàn Úc đem cô đặt lên giường, để cho cô tựa lưng vào đầu giường. Đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng giờ phút này lại loáng thoáng lóe lên ánh sáng, nhìn không rõ lắm.
Sơ Nhuế bị Giang Hàn Úc ngưng mắt nhìn, tim bỗng dưng đập nhanh, như muốn từ trong lồng ngực nhảy ra ngoài vậy. Gương mặt bị nhìn ửng đỏ không cách nào che dấu.
Giang Hàn Úc yên lặng nhìn cô, không nói gì, cũng không làm gì.
Đối mặt hồi lâu, Sơ Nhuế bị miếng băng màu trắng trên trán của anh hấp dẫn. Cô ngơ ngác nhìn hỏi: "Vết thương rất sâu sao?"
Đáy mắt Giang Hàn Úc có nụ cười, lắc đầu một cái. Nhưng Sơ Nhuế không tin. Khi đó chảy nhiều máu như vậy, vết thương nhất định là rất sâu. Cô có chút áy náy, trách mình lỗ mãng.
"Nhất định là rất đau." Cô lầm bầm.
Giang Hàn Úc nhìn cô một hồi lâu, mới lấy tay nâng cằm cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, nói: "Em rời đi tôi liền đau."
Sơ Nhuế tim khẽ động, không tự chủ rũ mi mắt.
"Nhưng tôi biết em sẽ quay trở lại, em nhìn, không phải bây giờ em đã quay về sao."
Hơn nữa, là cô chủ động trở lại.
Giống như một con chim tự do phóng khoáng bay đi, cuối cùng vẫn sẽ trở lại nơi mà cô từng cho là nhà tù.
Sơ Nhuế biết đây chính là lựa chọn của cô, cô thừa nhận.
Đột nhiên cô rất muốn ôm anh một cái. Cô cho tới bây giờ chưa từng chủ động ôm anh lần nào. Sơ Nhuế liền nghiêng người về phía trước, đầu nhẹ nhàng dựa vào vai Giang Hàn Úc, ánh mắt Giang Hàn Úc hơi ngưng đọng.
Tay Sơ Nhuế vòng ở sau lưng anh, cảm thấy eo anh thật thon. Anh luôn mặc âu phục, nhìn lịch sự lại có vẻ gầy, nhưng thực tế bắp thịt đường cong vô cùng phập phồng ẩn núp dưới lớp áo sơ mi.
Cơ thể của cô nhỏ bé nằm gọn trong vòng tay anh, giống như một bông hoa nhỏ cần được chăm sóc.
Giang Hàn Úc nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Đêm ba mươi pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, long trọng, nhiệt liệt, lưu quang tuyệt trần. Lửa khói xa xa rơi xuống, bầu trời lúc sáng lúc tối.
Sơ Nhuế không giỏi ứng phó với thời điểm như này, cô hiểu, nhưng cũng không biết, không có bất kỳ kinh nghiệm nào, giống như một tượng gỗ không có suy nghĩ, chỉ biết theo chủ nhân xếp đặt. Tượng gỗ sẽ không động, vậy nên tứ chi, bả vai, sống lưng, eo, cũng đều không thuộc về mình.
Dần dần, ngay cả suy nghĩ cũng không còn thuộc về bản thân mình.
Không khí thủy triều ướt át khó chịu, giống như là giữa trưa hè bỗng nhiên trời đổ một trận mưa lớn, hoặc giống như mưa dầm thật lâu, ẩm ướt, sềnh sệt, làm cho lòng người cũng trở nên nóng ran.
Tính cách Giang Hàn Úc chính là không nhanh không chậm, lần trước liều lĩnh chỉ là vì hắn muốn khẩn cấp chứng minh tình cảm của mình đối với Sơ Nhuế. Mà lần này, anh lại vô cùng từ từ hòa hoãn, giống như mồi lửa ẩn núp dưới chân núi băng.
Băng tan, ngọn lửa càng cháy càng mãnh liệt.
Hồi lâu sau.
Trán Sơ Nhuế khẽ bị hôn, ngay sau đó liền cảm giác được trong bóng tối Giang Hàn Úc đứng dậy, mở ra ngăn kéo của tủ đầu giường. Cô không nhịn được tò mò nhìn xem, dưới ánh sáng mờ ảo của những chùm pháo hoa, thấy ngay ngắn trong ngăn kéo ----
Hộp durex, dài, vuông, đều có.
Cô sửng sốt. Làm sao lại... có nhiều như vậy...
Giang Hàn Úc bình tĩnh mở hộp, trên trán nhỏ xuống vài giọt mồ hôi hột, theo dọc sống mũi cao trượt xuống, vẻ dịu dàng thường ngày bị xé toạc.
Tựa hồ hiểu rõ ánh nhìn của Sơ Nhuế, anh ngước mắt nhìn về phía cô, giải thích: "Quân Xuyên chuẩn bị."
Đây đúng là Hoắc Quân Xuyên chuẩn bị. Tối hôm qua hắn đem đồ đã mua về, bỏ trong ngăn kéo, còn cố ý chụp ảnh gửi cho Giang Hàn Úc. Tuy không giải thích, nhưng ai cũng hiểu rõ ràng.
Nghe được tên của Hoắc Quân Xuyên, Sơ Nhuế bỗng nhiên xấu hổ, nhỏ giọng hỏi: "Là anh để cho hắn..."
"Không phải."
Giang Hàn Úc chối, nhưng lại tự tiếu phi tiếu dựa vào, thanh âm nhỏ xíu mang từ tính, mài mòn màng nhĩ của Sơ Nhuế, "Nhưng cũng không khác nhau. Dù sao đều phải dùng."
Mặt Sơ Nhuế càng thêm đỏ, tựa hồ sắp rỉ máu. Cô đưa tay đấm Giang Hàn Úc, nhưng lại bị hắn cầm cổ tay, môi bị hôn, cô không cách nào nhúc nhích.
Không biết đã mấy giờ, bầu trời đêm khói lửa điếc tai nhức óc.
Giang Hàn Úc làm cô không còn phân biệt rõ ràng được gì nữa, làm cô như một quả pháo hoa, thăng tới chỗ cao nhất, cuối cùng sáng lạn nổ tung.
...
Đêm khuya.
Hai người bởi vì mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ.
Sơ Nhuế tỉnh trước. Cô cảm thấy mình giống như đang nằm mơ, nhưng thân thể đau đớn nhắc nhở cô nhớ lại đêm qua. Sau lưng cô vang lên tiếng hít thở đều đều. Sơ Nhuế không dám động, cũng không dám nhìn. Cô biết Giang Hàn Úc rất mệt mỏi, công việc, lại cộng thêm...Trên giường, anh cần nghỉ ngơi. Huống chi, tay anh còn để bên eo cô, động một cái tất nhiên sẽ đánh thức anh.
Vì vậy Sơ Nhuế duy trì tư thế ban đầu, mở mắt nhìn bầu trời đêm yên tĩnh trở lại ngoài cửa sổ. Giống như có ngôi sao nhỏ, chợt lóe, chợt lóe, rồi lại thôi.
Cô cúi đầu, bóng đêm quá mờ, không thấy rõ, nhưng có thể vừa vặn thấy cánh tay khoác lên eo mình, nốt ruồi son nho nhỏ nằm trên ngón trỏ.
Có lẽ có chút nhàm chán, lại có vẻ bởi vì cái gì khác, cả người Sơ Nhuế căng thẳng, một giây kế tiếp liền bị ôm chặt hơn.
"Tỉnh?" Anh khàn giọng hỏi.
Sơ Nhuế khẽ ừ một tiếng, cằm Giang Hàn Úc cạ cạ ở đỉnh đầu cô, mắt cũng không mở ra.
"Có đói bụng hay không?"
Nhắc tới Sơ Nhuế mới thấy có chút đói bụng. Bọn họ chưa ăn cơm tối, từ buổi chiều đến bây giờ---- Bây giờ cũng không biết là đã mấy giờ, pháo hoa cũng đều đã ngưng, đoán chừng đã sớm qua mười hai giờ.
"Muốn ăn cái gì?" Anh lại hỏi.
"Tôi đi tìm chút đồ ăn, em ngủ tiếp đi."
"Em đi cùng anh."
"Không cần."
Sơ Nhuế nhỏ giọng nói, bởi vì vừa mới triền miên thân mật, thời điểm cô đối mặt với anh có chút thẹn thùng. Giang Hàn Úc buông cô ra, nhưng lúc cô muốn đứng dậy xuống giường bỗng nhiên lại bị ôm chặt lại. Anh giống như đang nói mớ.
Ôm lưng của cô, gò má dán vào sống lưng đơn bạc của cô, hỏi: "Em sẽ bỏ tôi đi sao?"
Sơ Nhuế có chút sợ run, không biết tại sao Giang Hàn Úc lại đột nhiên hỏi như vậy.
"Vậy anh thì sao?", cô hỏi ngược lại, "Anh sẽ rời đi sao?"
"Sẽ không."
Sơ Nhuế mỉm cười, cũng cho Giang Hàn Úc một cái khẳng định, "Em cũng sẽ không."
...
Ngày đầu tiên ở đây, Sơ Nhuế vẫn chưa quen kiến trúc của nơi này, ngay cả vị trí mở đèn cũng không tìm được. Cô ở trên vách tường ngoài phòng ngủ lục lọi, có chút hối hận tại sao không không mở đèn ở bên trong trước.
Trong bóng tối, sau lưng đột nhiên có một luồng nhiệt độ, một cái tay phủ lên tay cô, sau đó mang theo tay cô, tìm được công tắc đèn.
Đèn trong nhà sáng lên.
Dưới ánh đèn, Sơ Nhuế nhìn người đàn ông mặc một bộ quần áo ngủ đơn bạc. Làn da trắng, mũi cao môi mỏng, đôi mắt đen nhánh ẩn chứa một nụ cười nhàn nhạt. Sau đó tay anh khẽ năng cằm cô, ở bên gò má cô ấn xuống một nụ hôn.
Sơ Nhuế có chút ngẩn ra, Giang Hàn Úc đã bước qua cô đi về phía trước, vừa đi vừa thuận tiện bật hết đèn trong nhà lên.
Sau đó anh đi vào phòng bếp. Sơ Nhuế bất tri bất giác sờ nơi gò má vừa bị hôn qua, trong lòng hơi ngứa một chút, lại xen lẫn sự ấm áp.
Đi tới phòng khách, cô tìm thấy điện thoại di động của mình, mới biết bây giờ đã là ba giờ sáng. Không bao lâu nữa trời sẽ sáng.
"Sơ Nhuế."
Âm thanh Giang Hàn Úc từ phòng bếp kiểu mở truyền tới, xuyên qua phòng khách, rơi vào tai Sơ Nhuế. Sơ Nhuế cầm điện thoại đi tới, Giang Hàn Úc đứng ở trước tủ lạnh, từ bên trong tủ cầm ra một phần mỳ ăn liền, hỏi cô: "Ăn cái này? Hay là----"
Anh lại lấy ra một phần cơm, "Cái này?"
Thật ra thì bây giờ Sơ Nhuế không có quá nhiều khẩu vị, mì với cơm, cũng không khác biệt nhau lắm. Cô lặng lẽ nhìn trong tủ lạnh có một chút sữa chua, Giang Hàn Úc nhìn thấy, xoa xoa tóc cô: "Qúa lạnh."
Sơ Nhuế chần chừ mấy giây, hỏi: "Anh biết làm không?"
Giang Hàn Úc nộ ra một tia cười: "Có hướng dẫn mà, tôi biết chữ."
Sơ Nhuế nháy mắt mấy cái, đi qua một bên ngồi xuống trước bàn ăn, nâng cằm nhìn người đàn ông đang bận rộn trong phòng bếp.
Xé vỏ, bóc hộp, bỏ vào lò vi sóng, động tác rất đơn giản nhưng qua tay anh lại vô cùng ưu nhã. Sơ Nhuế đột nhiên có suy nghĩ, trước kia, cuộc sống của Giang Hàn Úc rốt cuộc như thế nào. Anh có giống như Hoắc Quân Xuyên nói, không có bạn bè, không thân thiết với người nào. Cuộc sống của anh, chỉ có một mình sao?
Sơ Nhuế rơi vào trầm tư.
Lò vi sóng tinh lên một tiếng.
"Đang suy nghĩ gì?"
Giang Hàn Úc đem mỳ ăn liền đặt trước mặt Sơ Nhuế, hỏi.
"Không có gì." Cô nói.
Giang Hàn Úc nhìn cô một hồi, không nói gì, kéo cái ghế đối diện, ngồi xuống. Giống như là muốn nhìn cô ăn.
"Anh không ăn sao?"
"Không đói bụng."
Sơ Nhuế cầm đũa lên, suy nghĩ một chút, nói: "Anh đang là bệnh nhân, hay là ăn một chút đi."
"Vậy em đút cho tôi sao?"
Một câu đơn giản, rõ ràng không có ý trêu chọc, nhưng lại làm Sơ Nhuế đỏ mặt.
"Em không biết." Cô cúi đầu, có ý cự tuyệt.
Giang Hàn Úc cười một tiếng.
Sơ Nhuế cúi đầu ăn, hai người không có nói chuyện phiếm, rất an tĩnh, nhưng cũng rất ấm áp. Ăn được một nửa, Sơ Nhuế đột nhiên nghĩ đến cái gì, thử hỏi Giang Hàn Úc: "Anh...Anh biết mẹ em bây giờ đang ở đâu sao?"
Yên lặng mấy giây, Giang Hàn Úc mới mở miệng.
"Bà ta cầm tiền sẽ không đến làm phiền em nữa."
"Cầm tiền?" Sơ Nhuế khiếp sợ ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, "Bà ấy cầm tiền gì? Anh đưa bà ấy tiền?"
Giang Hàn Úc đối mặt với cô, bình tĩnh trả lời: "Ừ."
Rồi sau đó, anh giải thích: "Tôi đoán bà ta tìm em là muốn đòi tiền em. Cho nên tôi chủ động tìm bà ta, cho bà ta một khoản tiền. Có khoản tiền này, trong thời gian ngắn bà ta sẽ không lại tới tìm em."
"Sơ Nhuế, tôi sẽ không để cho bất kỳ người nào làm tổn thương em, cũng không cho phép bọn họ làm em khóc."
Sơ Nhuế nhất thời không biết nên nói cái gì, ngón tay nắm hặt đũa, tâm tình có chút phức tạp.
Giang Hàn Úc còn nói: "Nếu như em muốn gặp bà ta, tôi có thể giúp em---"
"Không cần." Sơ Nhuế lên tiếng, trên miệng là nụ cười tự giễu: "Bà ấy cũng không muốn gặp em, em muốn gặp thì có ích lợi gì."
Sau một hồi im lặng, anh nói: "Em còn có tôi."
Sơ Nhuế chớp mắt nhìn về phía anh, trong mắt chợt ướt ướt, nhưng trên miệng nở một nụ cười sán lạn.
Có lẽ Giang Hàn Úc nói đúng. Bọn họ trời sinh đã định trước ở chung một chỗ. Bởi vì bọn họ, giờ phút này chỉ có lẫn nhau.