Ngụy Lang Tình - Quỳnh Ngọc

Chương 15



Giống như hoa ngọc lan trắng bị mưa gió đánh rơi xuống vũng bùn, yếu ớt vô tội.

 

 

 

Thấy nàng không nhúc nhích, chỉ có hàng mi không ngừng run rẩy, cho người ta biết nàng vẫn còn sống.

 

 

 

Thẩm Giác cúi đầu trầm mặc nhìn Bạch Ngọc An một lúc, mới khẽ hỏi: "Sao không cho đại phu xem?"

 

 

 

Bạch Ngọc An ho dữ dội hơn, người co rúm lại, dường như sắp ho đến tắt thở, ngay cả người cũng run lên vì ho.

 

 

 

Ho một hồi lâu, trên mặt Bạch Ngọc An hiện lên sắc đỏ khác thường, lại quay đầu thở dốc nói: "Ta không thích người khác chạm vào ta."

 

 

 

Thẩm Giác cười khẩy một tiếng, phẩy tay cho những người khác lui xuống, bước đến trước mặt Bạch Ngọc An.

 

 

 

Hắn khom người hỏi nàng: "Ngươi đây là có ý gì?"

 

 

 

Nghe thấy giọng nói của Thẩm Giác, Bạch Ngọc An vẫn không nhúc nhích, môi mấp máy, giọng nói nhỏ yếu, khàn khàn nói: "Ta muốn về nhà."

 

 

 

Thẩm Giác trong lòng khựng lại, cau mày: "Chết trong nhà giam này, ngươi còn về nhà kiểu gì?"



 

 

 

Tiếp theo là sự im lặng kéo dài.

 

 

 

Bạch Ngọc An bật ra một tiếng cười khổ, giọng nói khô khốc đứt quãng: "Không biết Thẩm Thủ Phụ sẽ kết án trước khi ta c.h.ế.t trong nhà giam này."

 

 

 

Đôi mắt không hề tức giận nhìn vào đôi mắt vốn dĩ trầm lặng như nước của Thẩm Giác: "Hay là Thẩm Thủ Phụ cũng muốn ta c.h.ế.t trong nhà giam này."

 

 

Người nằm sấp trên mặt đất toàn thân không có mấy chỗ lành lặn, cho dù đã thành ra bộ dạng này, trong cốt cách vẫn là dáng vẻ ung dung như ngọc đứng trên lầu cao ngày hôm đó.

 

 

 

Thẩm Giác nhìn đôi mắt ươn ướt của Bạch Ngọc An, trong lòng im lặng, nhưng trên mặt lại nổi lên vẻ giễu cợt: "Sinh tử của ngươi không liên quan gì đến ta."

 

 

 

Bạch Ngọc An ho khan vài tiếng, cười méo mó, dứt khoát nói thẳng: "Ta còn tưởng rằng ta và thầy chính là cái gai trong mắt Thẩm Thủ Phụ."

 

 

 

Hừ lạnh một tiếng đầy mỉa mai, Thẩm Giác ngồi dựa vào chiếc ghế trước mặt Bạch Ngọc An, cúi đầu nhìn Bạch Ngọc An đầy thương tích nằm trên mặt đất, phủi vạt áo, giọng nói trầm thấp: "Bạch Biên Tu chính là cầu xin ta như vậy sao?"

 

 

 

Cổ họng lại một trận đau đớn, Bạch Ngọc An cố sức ho khan, ôm n.g.ự.c thở dốc một hồi, mới gắng gượng quỳ dậy: "Thẩm Thủ Phụ nhất định đã xem bức thư ta đưa qua rồi."

 

 

 



Vừa nói đôi mắt Bạch Ngọc An cố sức nhìn về phía Thẩm Giác: "Nếu Thẩm Thủ Phụ bằng lòng thay ta gửi thư, tha cho thầy bình an trở về quê, đối với Thẩm Thủ Phụ không có chút ảnh hưởng nào."

 

 

 

Ngón tay ma sát chiếc nhẫn ngọc trên tay, Thẩm Giác trầm ngâm mím môi hồi lâu, mới nhìn Bạch Ngọc An cười khẩy: "Không ngờ Thám Hoa lang thanh liêm của chúng ta, cũng sẽ vì cứu thầy mình mà làm chứng giả."

 

 

 

Vừa nói Thẩm Giác cúi người đến gần mặt Bạch Ngọc An, khuôn mặt đó không có vẻ say mê người như ngày hôm đó, nhưng sắc m.á.u ở khóe môi và mi tâm lại đẹp đến kinh tâm động phách, yếu ớt đến mức khiến người ta muốn bóp nát hắn.

 

 

 

Khuôn mặt này nam nữ khó phân, giờ phút này trông cũng giống như nữ nhân yếu đuối, trách không được hắn có chút si mê hắn.

 

 

 

"Ta tưởng Thám Hoa lang của chúng ta sẽ cương trực công chính, thề c.h.ế.t không chịu cúi đầu."

 

 

 

Đầu ngón tay thon dài cuốn lấy một sợi tóc bên má Bạch Ngọc An, mùi hương thoang thoảng tỏa ra, ánh mắt hắn dò xét và đầy hàm ý: "Nhưng tại sao ta phải giúp ngươi?"

 

 

 

Hơi thở của Thẩm Giác phả vào mặt Bạch Ngọc An, lại khiến Bạch Ngọc An nhớ đến cảnh tượng xấu hổ ngày hôm đó.

 

 

 

Sắc mặt nàng biến đổi, hơi ngửa ra sau một chút, trừng mắt nhìn Thẩm Giác, lại là vẻ thanh cao kia: "Thẩm Thủ Phụ biết rõ ta và thầy vô tội, ngươi làm như vậy, chẳng lẽ không sợ dư luận trong triều sao."

 

 

 

"Tội danh phản quốc tru di tam tộc dùng trên người một trung thần, lương tâm của Thẩm Thủ Phụ ở đâu."