"Cái khác không luận, chỉ nói văn thải, Ngụy Quân không hổ danh Trạng Nguyên."
Minh Châu Công chúa tận lực để cho bản thân dùng từ khách quan chính xác, miễn cho đắc tội Càn đế.
Nhưng nói nhiều sai nhiều, Minh Châu Công chúa cũng không dám liên tục đi trêи dây, cho nên nàng mở miệng rất tự nhiên, gió nhẹ mây nhạt nói với nhị hoàng tử: "Tử Thần, ngươi muốn xem không?"
Nhị hoàng tử hưng phấn gật đầu: "Muốn muốn."
Hoàng hậu nương nương khống chế vẻ mặt bản thân.
Càn đế tựa cười mà không cười liếc mắt nhìn Minh Châu Công chúa một cái.
Mà nhị hoàng tử tràn ngập chờ mong tiếp nhận thϊế͙p͙ tạ ơn của Ngụy Quân.
Sau đó, nhị hoàng tử cả người liền choáng váng.
Đương nhiên, dù sao cũng là thiên gia tử đệ, nhị hoàng tử năng lực phản ứng vẫn mạnh hơn rất nhiều so với người bình thường.
Hắn nhanh chóng đã ý thức được, Minh Châu Công chúa đang hố mình.
Nhưng Minh Châu Công chúa hố hắn thì không có việc gì, hắn vẫn phải kiên quyết không dám đắc tội Minh Châu Công chúa, ít nhất ở mặt ngoài không dám đắc tội.
Hiện tại triều đình Đại Càn, trừ khi Càn đế động thủ, nếu không Minh Châu Công chúa chính là một cái bug.
Mà mình có thể làm gì?
Tiếp tục họa thủy đông dẫn?
Không được, Minh Châu Công chúa có thể làm như vậy, bởi vì Minh Châu Công chúa không cần để ý Càn đế nghĩ như thế nào. Sau lưng của nàng có vô số người tu hành nữ cùng triều thần nữ ủng hộ, Càn đế cũng không phải ô dù lớn nhất của nàng.
Hắn thì không giống, hắn không có căn bản như Minh Châu Công chúa.
Cho nên, hắn không thể để cho Càn đế xem hắn như một bao cỏ chỉ biết trốn tránh trách nhiệm.
Hơn nữa phụ hoàng vì sao phải mang thiên tấu chương mắng hắn nói thành là khen hắn?
Nhị hoàng tử nhanh chóng nghĩ lại.
Làm hoàng tử, đương nhiên phải đón ý nói hùa ý trêи.
Nhị hoàng tử rất nhanh đã rõ ràng mình nên làm cái gì.
"Phụ hoàng, nhi thần cả gan, có thể ban thϊế͙p͙ tạ ơn của Ngụy Quân cho nhi thần hay không."
Càn đế vẻ mặt có chút cao thâm khó lường: "Ngươi muốn thϊế͙p͙ tạ ơn này?"
Nhị hoàng tử thản nhiên đối diện cùng Càn đế: "Vâng, nhi thần xem xong thiên thϊế͙p͙ tạ ơn này, lòng có cảm giác, cảm giác mơ hồ có dấu hiệu phá cảnh, cho nên muốn xin phụ hoàng một cái ân thưởng."
Càn đế gật gật đầu: "Chuẩn."
Dừng một chút, Càn đế lại khoát tay áo: "Hôm nay đến đây thôi, trẫm có chút mệt mỏi."
Tuy gia yến vừa mới bắt đầu, tuy những người khác cũng đã nhận ra một ít không thích hợp, nhưng nếu Càn đế nói như vậy, mọi người vẫn đều đứng dậy nói:
"Nô tì cáo lui."
"Nhi thần cáo lui."
"Minh Châu cáo lui."
...
Càn đế gọi nhị hoàng tử lại: "Tử Thần, ngươi lưu một chút."
"Vâng."
Chờ sau khi những người khác đều rời khỏi, Càn đế tựa cười mà không cười mở miệng: "Biết trẫm vì sao nói Ngụy Quân viết tấu chương tốt không?"
Nhị hoàng tử hít sâu một hơi, trấn định trả lời: "Phụ hoàng là không muốn dùng danh dự bản thân thành toàn thanh danh hủ nho của Ngụy Quân."
"Trẫm từ trêи thiên văn chương này, nhìn ra bóng dáng Chu Thục Phân. Phàm thiên văn chương này truyền lưu ra ngoài, Ngụy Quân khẳng định có thể danh chấn văn đàn, mà trẫm cũng sẽ làm hình tượng hôn quân, bị sử sách lưu danh." Càn đế sắc mặt nghiêm túc: "Trẫm tuyệt không cho phép chuyện như vậy xuất hiện."
"Thế nhân sẽ chỉ biết Ngụy Quân thượng thư tạ ơn, thu được phụ hoàng khen ngợi. Về phần nội dung cụ thể, thế nhân sẽ tuyệt không biết, xin phụ hoàng yên tâm. Ngụy Quân bên kia, nhi thần sẽ tự mình đi một chuyến." Nhị hoàng tử khom người nói.
Càn đế gật gật đầu: "Ngươi làm việc, ta yên tâm, đi đi."
"Nhi thần cáo lui."
Nhị hoàng tử trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, hoàn hảo, ải này đã qua được.
Ngay tại thời điểm hắn vừa thả lỏng cảnh giác, thình lình nghe Càn đế hỏi một câu: "Ngụy Quân có phải nói ra lời trong lòng ngươi hay không? Có phải xem Ngụy Quân mắng trẫm thực thích hay không?"
Nhị hoàng tử một giây liền quỳ gối trêи đất: "Nhi thần không dám."
Càn đế liếc mắt nhìn nhị hoàng tử một cái, sau đó không nói cái gì cả, trực tiếp rời khỏi cung điện.
Gần vua như gần cọp.
Nhị hoàng tử cảm giác trong lòng mệt mỏi.
Tâm càng mệt hơn so với nhị hoàng tử là Ngụy Quân.
Vốn nhìn thấy nhị hoàng tử cùng Minh Châu Công chúa cùng Chu Tế Tửu cùng nhau trở về, Ngụy Quân là thực hưng phấn.
Hắn nghĩ nhị hoàng tử cùng Minh Châu Công chúa là Hoàng đế phái tới khởi binh vấn tội.
Vạn vạn không nghĩ tới, nhị hoàng tử mang đến Càn đế ban thưởng. . . ban thưởng. . .
Hơn nữa nhị hoàng tử thay mặt truyền khẩu dụ Càn đế là: "Trẫm lòng rất an ủi, đặc biệt ban cho ngợi khen."
Ngụy Quân cả người cũng không tốt: "Không lẽ Hoàng đế cũng là một đẩu M?"
Chu Tế Tửu không hiểu đẩu M là có ý gì, trực tiếp hỏi: "Đẩu M là cái gì?"
"Chính là chứng chịu ngược đãi, thích bị người khác đánh chửi mình. Thời điểm bị người khác ngược đãi, sẽ có một loại kɧօáϊ cảm biến thái. Không lẽ bệ hạ cũng là người như thế?"
Phiên ngôn luận này của Ngụy Quân thật sự là quá lớn mật, Minh Châu Công chúa nghe vậy biến sắc, khẽ trách mắng: "Lớn mật, không cần nói hưu nói vượn."
Nàng răn dạy Ngụy Quân, thật ra là tốt cho Ngụy Quân, sợ Ngụy Quân bởi vì không lo lắng ngôn hành, tạo thành hậu quả gì không thể vãn hồi.
Nhưng Chu Tế Tửu khoát tay áo, thản nhiên nói: "Không cần hù dọa hắn, hắn sợ chết thì sẽ không đưa lên đạo tấu chương nọ."
Sau đó Chu Tế Tửu gật gật đầu với Ngụy Quân, cười nhạo nói: "Hoàng đế đương nhiên không phải đẩu M, nhưng bệ hạ chúng ta thích hư danh, cho nên tình nguyện cắn nát răng nuốt vào trong bụng, hiểu chưa?"
Ngụy Quân vẻ mặt nháy mắt trở nên mười phần phức tạp: "Bệ hạ là không muốn để người khác biết hắn bị mắng?"
Cái này con mẹ nó cũng có thể?
Trêи thực tế, cái này xác thực có thể.
Chu Tế Tửu khinh thường nói: "Muốn trách thì trách văn thơ của ngươi quá tốt, đạo tấu chương này một khi công khai, rất có khả năng danh lưu sử sách. Ngươi đương nhiên sẽ sáng rọi thiên cổ, nhưng Hoàng đế thì xui xẻo, hắn sẽ làm một hôn quân bị đóng đinh ở trêи trụ sỉ nhục lịch sử. Hiện tại hắn nhẫn nhất thời, tuy không thể trị tội ngươi, nhưng có thể tránh cho bản thân lưu danh xấu vạn cổ."
Lời này không tật xấu.
Hải Thụy bởi vì một đạo “Trị an sơ” là danh lưu sử xanh, mà Gia Tĩnh bị Hải Thụy mắng, cũng vĩnh viễn bị đóng đinh ở trêи trụ sỉ nhục lịch sử.
Càn đế lần này làm Ninja rùa, đương nhiên rất có đầu rút cổ, nhưng hắn tránh khỏi kết cục của Gia Tĩnh, vậy buôn bán lời rồi.
Hơn nữa một Hoàng đế lại có thể nhịn đến nước này, thật sự là làm cho người ta có chút không rét mà run.
Đương nhiên, càng làm cho người ta kinh sợ, vẫn là Chu Tế Tửu.
Ở một vương triều phong kiến, Chu Tế Tửu trắng trợn phân tích ra tâm đế vương, loại hành vi này không chỉ là lớn mật.
Nhóm tân khoa tiến sĩ khác nghe mà kinh hãi run rẩy.