Ngụy Thôn Hành

Chương 13



Sau khi anh ta nói xong, một tia sáng màu xanh lam chậm rãi lóe lên giữa các ngón tay, trong tâm trí của Ô Đồng, những ký ức mà anh ta lấy đi và những ký ức mà anh ta áp đặt bắt đầu bị thay thế.

Ô Đồng chỉ cảm thấy cả đầu như bị khoan điện, âm thanh vù vù cùng những mảnh ký ức rời rạc tràn vào đầu óc như một bộ phim.

Cuối cùng cô không chịu được nữa, mắt tối sầm lại ngã xuống đất.



Cô như chìm vào một giấc mơ.

Lờ mờ, cô thấy một cô gái mười tám tuổi bước vào văn phòng với chiếc ba lô nhỏ trên lưng.

“Anh đang thuê trợ lý ở đây à?” Cô đứng ở cửa cười ngọt ngào với một người đàn ông trẻ tuổi trong văn phòng.

Người đàn ông đặt tài liệu trong tay xuống và nhìn cô.

Trong ánh đèn phản quang, cô không thể nhìn rõ mặt người đàn ông, chỉ cảm thấy trong phòng người đàn ông đang ở có mùi thơm của hoa sen.

“Cô đến đây để nộp đơn à?” Người đàn ông hỏi, sau đó đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đến gần cô.

Cuối cùng cô cũng nhìn rõ mặt anh.

Là Tử Dạ tiên sinh.

Hình ảnh thay đổi.

Ô Đồng thấy mình ngồi ở trong căn phòng trước đó, trên bàn có điện thoại, cô giả bộ đang làm việc, nhưng lại lén cầm điện thoại lên, chụp hình ông chủ đang xem tài liệu đối diện mình – Tử Dạ.

Tử Dạ ngẩng đầu nhìn cô.

Cô vội vàng tiếp tục giả vờ làm việc như không có chuyện gì xảy ra.

“Ô Đồng, cô làm gì vậy?”

“Không có gì, không phải anh hỏi tôi đặt tên phòng làm việc là gì ư, tôi đang tìm kiếm một số thông tin trên mạng.” Ô Đồng đáp, giọng nói trong trẻo vang dội lộ ra một chút gian xảo.

Tử Dạ đặt tài liệu trong tay xuống, mang theo vẻ chăm chú lắng nghe, “Vậy thì nói cho tôi biết, cô tìm kiếm thông tin gì?”

Ô Đồng bắt đầu vò đầu bứt tai, cô có lên mạng tìm kiếm tư liệu, cả buổi sáng cô cùng với bạn thân Lâm Tiểu Dung thảo luận về nhan sắc thịnh thế của ông chủ mình.

Chẳng qua cô rất thông minh, lập tức bắt đầu lảm nhảm, “Trên mạng không có thông tin hữu ích, hơn nữa phòng làm việc của chúng ta chuyên giúp mọi người giải quyết những vấn đề khó khăn, khác với những văn phòng tư vấn khác, tôi nghĩ…”

Cô đảo đôi mắt to đen trắng rõ ràng, lập tức nghĩ ra một cái tên, “Tôi nghĩ phòng làm việc của chúng ta nên có một cái tên thần thánh, Cơ quan Điều tra Vụ án Kỳ lạ, ông chủ cảm thấy thế nào?”

“Cơ quan điều tra vụ án kỳ lạ?” Tử Dạ suy nghĩ một chút, sau đó cười với Ô Đồng, “Nghe hay thật.”

“Đúng vậy!” Ô Đồng hơi tự mãn, “Vậy thì tôi sẽ cho người đi in vài tờ quảng cáo, sau đó sẽ tìm vài người đi phát trên phố.”

“Được.”

Nghe anh ta nói như vậy, Ô Đồng vội vàng duỗi tay xin tiền.

Tử Dạ nhìn cô cười bất lực, lấy ví tiền trên người ra, “Cô đó, đúng là một người ham tiền. Cần tiền thì mới bắt tay vào làm.”

“Tất nhiên là phải thu tiền trước rồi.” Ô Đồng nhận tiền từ Tử Dạ và nghiêm túc nói, “Ông chủ, sau này anh cũng cần phải thu một khoản tiền đặt cọc trước khi tiếp nhận công việc, sau khi hoàn thành xong một chuyện phải yêu cầu họ trả số tiền còn lại ngay lập tức, nếu không trả thì không làm.

Ngoài ra, chúng ta phải tổng hợp các khoản phí của mình và thiết lập một bảng giá tiêu chuẩn. Bất cứ ai tìm chúng ta thì cũng phải yêu cầu xem bảng giá tiêu chuẩn trước rồi mới bàn chuyện.”

Hình ảnh lại thay đổi.

Ô Đồng thấy mình mặc đồ đen, mang theo một chiếc túi ngủ, lén lút đi theo một người đàn ông qua một con hẻm.

Người đàn ông đột nhiên dừng lại, sau đó quay người làm động tác im lặng với Ô Đồng, ánh trăng chiếu rọi gương mặt người đàn ông, chính là Tử Dạ.

Anh ta lui về phía sau hai bước, đi tới trước mặt Ô Đồng, nhẹ giọng nói: “tôi đi qua xem xét, cô ở đây canh giữ, có động tĩnh gì cũng đừng đi ra.”

Ô Đồng vỗ chiếc máy chụp hình ban đêm trên tay và làm một cử chỉ ok với Tử Dạ.

Tử Dạ xoay người chuẩn bị rời đi.

Ô Đồng nắm lấy dây đeo của anh ta, thì thầm: “Anh cẩn thận một chút.”

Tử Dạ quay người vươn tay xoa xoa tóc, liền biến mất vào bóng tối.

Trong hình ảnh tiếp theo, Ô Đồng nhìn thấy dưới ánh đèn đường, Tử Dạ đang cõng cô về nhà, gió thu thổi tung mái tóc của Tử Dạ, anh ta hơi ngẩng đầu nhìn con đường phía trước.

Ô Đồng ở trên lưng anh ta mở đôi mắt say rượu mơ hồ ra, gọi một tiếng Tử Dạ tiên sinh.

“Ừm?”

“Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”

“Không cần cám ơn, nhưng lần sau không được uống nhiều rượu như vậy.”

“Ừm, nhưng là tôi cố ý uống nhiều như vậy đó.” Ô Đồng vùi đầu vào vai anh ta có chút xấu hổ.

Tử Dạ dừng lại, quay đầu nhìn cô.

“Tại sao cô cố ý uống rượu, có chuyện gì không vui sao?” Anh ta hỏi cô.

Ô Đồng ở trên lưng anh ta lắc đầu.

“Nhớ cha mẹ?”

Ô Đồng tiếp tục lắc đầu.

“Có chuyện gì vậy?”

“Tôi …” Mặt Ô Đồng đỏ lên không rõ lý do, cô lắp bắp, “Tôi muốn tỏ tình với Tử Dạ tiên sinh.”

Đôi mắt đen như màn đêm của Tử Dạ khẽ nhảy lên, anh ta nhìn về phía đầu Ô Đồng đầy hy vọng.

“Ưm…” Ô Đồng không trả lời được, cô chỉ có thể lắc đầu nguầy nguậy.

“Nam Sơn mở cửa rồi.” Long Bà nói.

Vừa dứt lời, xung quanh đột nhiên tối sầm lại, sau đó một luồng sáng từ trên đỉnh đầu bắn xuống, đánh trúng Ô Đồng và Tử Dạ.

Ô Đồng không biết phải làm sao, cô nhào vào lòng ôm chặt lấy anh ta, vừa lắc đầu vừa khóc.

Tử Dạ mỉm cười, “Đồ ngốc, tại sao lại khóc! Không phải em  nói sau ba mươi khi em rời đi sẽ không khóc sao? Thật ra, em cũng thích nói dối!”

Ô Đồng càng khóc dữ dội hơn.

Tử Dạ nâng mặt cô lên, cúi xuống mỉm cười hôn lên môi cô, sau đó nói nhỏ bên tai cô: “Ô Đồng, nhớ mở ngăn kéo thứ ba.”

“Hả?”

“Anh đã để bản đồ phong ấn Thần Vực ở bên trong.”  Anh ta nhìn ánh sáng trên đầu và nói nhanh hơn, “Ô Đồng, anh sẽ đợi em ở Cửu Trùng Thiên, em nhất định phải tới tìm anh…”

Còn chưa kịp nói xong, giọng nói của anh ta như bị thứ gì đó đột ngột kiềm chế, Ô Đồng chỉ có thể há hốc mồm chứ không thể nghe thấy gì.

“Cái gì?” Cô khóc đến mức làm anh ta run rẩy.

Tử Dạ cũng nhận ra Ô Đồng không nghe thấy giọng nói của mình, anh ta ngừng nói, chỉ ôm chặt lấy cô.

Anh biết rằng Thượng đế sẽ không cho phép anh tiết lộ những bí mật này, vì vậy anh chỉ có thể chờ đợi đến khi Nam Sơn mở cửa mới nói cho cô biết, nhưng có vẻ như phượng hoàng vẫn cảm giác được.

Quên đi, những thứ này không còn quan trọng nữa, chỉ cần Ô Đồng có thể sống sót, anh ta đã hài lòng rồi.

“Ô Đồng, anh đồng ý giao tính mạng cho em, vậy nên em phải sống thật tốt.” Tử Dạ bất đắc dĩ buông cô ra, hai mắt rưng rưng.

“Không!” Ô Đồng muốn ôm anh, cô thậm chí còn muốn hôn anh.

Nhưng…

Ngay khi cô vừa nói không, ánh sáng trên đầu lao về phía cô như một con dao sắc nhọn, cả người cô như bị xé toạc ra.

Tử Dạ ôm mặt cô chua xót cầu xin: “Mau nói đồng ý đi, bé yêu, nhanh lên nếu không anh và em đều sẽ biến mất.”

Ô Đồng vẫn lắc đầu.

“Mau nói đồng ý đi, chúng ta sắp hết thời gian rồi.”

“Em, em đồng ý.”

Theo câu nói em đồng ý của Ô Đồng, thân thể Tử Dạ từ từ trở nên trong suốt.

Ô Đồng muốn tóm lấy anh, nhưng ngay khi cô đưa tay ra, Tử Dạ liền hóa thành một làn khói cuộn tròn bay lên, cuối cùng biến mất trong bóng tối vô biên theo ánh sáng.

“Tử Dạ!”

“Tử Dạ?”