Căn biệt thự ven biển được bao trùm bởi một màng sương sớm, khi được ánh nắng đâm xuyên liền phản chiếu trêи thân thể giọt sương thứ ánh sáng lấp lánh đủ màu.
Mặt biển hiền hòa vỗ nhẹ vào bờ đá, gió tinh nghịch thổi đùa khiến nước biển quên nhiệm vụ mà rong chơi.
Cây lá lại như có chút ghen tị với nét đẹp đó liền chụm nhau xì xào bàn tán, nhưng vẻ đẹp là không ngượng ngùng, trái tim là không có giả dối.
Âu Nhược cuộn mình trong chăn, đưa mắt nhìn bầu trời cao xanh mát, có lẽ hôm nay là một ngày đẹp trời tại một nơi xa lạ.
Pháp là đất nước của sự lãng mạn, dường như từ lâu đời trong lịch sử hình thành nó trở thành cái nôi vỗ về những trái tim, nó chứng kiến biết bao tình yêu tha thiết tan hợp rồi lại hợp tan.
Sắc trời thật đẹp, khiến cho sắc mặt Âu Nhược cũng hiền hòa dễ chịu, tuy là ngủ không sâu giấc nhưng bây giờ cảm giác bình yên đến lạ.
Chỉ mong, đời này cứ như vậy mà trôi đi thì thật tốt!
Cửa phòng bật mở, rồi tiếng đóng cửa vang lên, "cạch" một tiếng thật khẽ liền chìm vào trong im lặng.
Bắc Vũ Tịch nhìn Âu Nhược trêи chiếc giường lớn, cả người co lại như con tôm, yên tĩnh nằm ở đó.
Cô vẫn còn ngủ? Bắc Vũ Tịch nhẹ nhàng đi đến, đây là lần thứ hai hắn dịu dàng, chấp nhận một sự nhẫn nại hơn cả mong đợi.
Âu Nhược biết là hắn nhưng vẫn không mở mắt, cô sợ đối diện với hắn những ký ức đêm qua lại ùa về.
Tiếng bước chân ngày một gần, như tiếng của trái tim ngày một gần nhau. Âu Nhược cố nhắm chặt mắt, cảm nhận một bên giường lún xuống, động đậy một chút rồi lại như không có gì.
Bắc Vũ Tịch đã lên giường, nằm bên cạnh Âu Nhược, còn vòng tay ôm eo cô kéo vào lòng.
"Không đói sao? Kỳ Thừa Doanh đang chờ em bên dưới. Em là khách, không phải cứ định ngủ như vậy chứ!"
Âu Nhược cảm nhận hơi thở hắn, tham lam hít lấy mùi hương trêи người hắn đang bao phủ lấy cô, muốn hắn ôm cô như thế này mãi, cảm giác bình dị, đến nổi lời hắn nói cũng trở nên dịu dàng khi lọt vào tai Âu Nhược.
Bắc Vũ Tịch thấy cô không động đậy, không có phản hồi, liền cuối đầu xuống, ghé sát vành tai Âu Nhược thổi nhẹ vào tai cô, lúc ngẩng đầu còn thì thầm: "Nhược Nhược! Em thật sự là không nghe thấy?"
Âu Nhược chịu thua rồi, cô mở mắt, biểu tình giận dỗi xoay người lại, ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh uống rượu cả đêm à?"
Bắc Vũ Tịch nhướng mày: "Em vẫn ngửi ra?"
Âu Nhược đương nhiên ngửi ra, dù hắn đã tắm qua thì cô vẫn ngửi ra.
Bắc Vũ Tịch cưng chiều véo mũi cô: "Mũi em chẳng khác nào Đại Đại."
Còn muốn nói mũi cô giống mũi chó!
Âu Nhược lườm hắn, tỏ vẻ bất mãn không thèm quan tâm, liền đưa tay ôm ngang người hắn rút vào.
Trong lòng hắn, Âu Nhược than trách: "Anh cả đêm không về khiến em không thể ngủ được!"
Bắc Vũ Tịch nghe ra tâm tình cô, tuy là trách móc nhưng mà thật giống như đang nũng nịu với hắn.
"Em nhớ tôi?"
Âu Nhược bất mãn: "Ai thèm nhớ anh!"
Bắc Vũ Tịch vui vẻ cười, kéo Âu Nhược lên để nhìn rõ mặt cô, để cô và hắn mắt đối mắt.
Âu Nhược bị kéo lên như một cái gối, nhẹ hẳn không vướng víu.
"Tiên sinh!" Âu Nhược không kiềm được mà gọi hắn.
Bắc Vũ Tịch đưa tay che miệng Âu Nhược, ánh mắt đang dịu dạng trở nên cực kì nghiêm túc, hắn nói: "Tôi thích em gọi tên tôi."
Âu Nhược đỏ mặt ngượng ngùng, tên của hắn lúc nào Âu Nhược cũng muốn gọi. Nhưng phải đến tình thế khó khăn, Âu Nhược mới gọi tên hắn. Bình thường cô luôn gọi hắn là "tiên sinh"... Bây giờ muốn cô gọi tên hắn... Như vậy, rất gượng gạo.
Một lúc lâu vẫn thấy cô ấp úng không nói gì, hắn vẫn chờ đời. Ông trời sinh ra đàn ông mạnh mẽ, rồi lại sinh ra phụ nữ mềm yếu, chính là để như vậy.
Đàn ông thích bắt nạt phụ nữ vốn là bản tính, nhưng bảo vệ được người phụ nữ lại trở thành một bản năng.
Mà thứ này, Bắc Vũ Tịch vừa hay có được là nhờ sự xuất hiện của Âu Nhược.
"Tiên sinh... Em sẽ gọi anh là tiên sinh!" Âu Nhược nói.
Bắc Vũ Tịch đương nhiên không đồng ý: "Không được! Em là người của tôi, không phải thuộc hạ của tôi!"
"Người của anh và thuộc hạ của anh thì có gì khác nhau?" Âu Nhược thật không hiểu lô-gíc của người này như thế nào nữa.
Ý của Bắc Vũ Tịch rất rõ ràng, đơn giản lại dễ hiểu, nhưng có lẽ với Âu Nhược lại như là chưa thông suốt.
Bởi vì cô vốn không hiểu được, đàn ông sẽ không muốn một người phụ nữ nếu anh ta không hứng thú, đơn giản cũng sẽ không nói với bất kì người phụ nữ nào câu nói "em là người của anh".
Bắc Vũ Tịch đã đánh dấu chủ quyền như vậy rồi, chỉ có Âu Nhược là giả ngốc nghếch cố không hiểu hắn.
"Thuộc hạ của tôi, có thể phản bội tôi. Nhưng người phụ nữ của tôi, em ngoại trừ tôi thì không được là ai khác."
Âu Nhược rốt cuộc cũng biết, người này có bao nhiêu chiếm hữu với đồ của mình.
Lời này nói ra, nghe như mà mệnh lệnh ban xuống cho cô. Âu Nhược chớp mắt nhìn hắn một lúc thật lâu, đồng tử cô run rẩy trước gương mặt nghiêm nghị sáng ngời trước mắt.
Cô gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em cảm thấy... Em nên là thuộc hạ của anh!"
Bắc Vũ Tịch cụng trán mình vào trán Âu Nhược kêu "kinh" một tiếng, Âu Nhược đau đớn kêu đau: "Bắc Vũ Tịch! Anh đối xử với người phụ nữ của mình như vậy à?"
Nhận ra lời mình có chút lớn tiếng, đến khi hiểu ý liền đưa tay che miệng. Âu Nhược xấu hổ, quay mặt đi, khe khẽ nói: "Em không cố ý!"
Được cô thừa nhận, trong lòng hắn thật vui. Thì ra thứ hắn vui vẻ không phải là thoát nạn, không phải là ngồi cái ghế nào trong hắc đạo, cũng không phải là hoàn thành phi vụ nào. Thứ hắn vui vẻ, chính là chinh phục được người phụ nữ này, người phụ nữ của hắn... Lúc đầu là của hắn, sau này cũng là của hắn.
Nhìn Bắc Vũ Tịch cười như vậy, Âu Nhược lại như nhìn thấy một đứa trẻ bên trong hắn. Cô chưa từng nhìn thấy Bắc Vũ Tịch lan tỏa một sự hạnh phúc đến như vậy, hắn vốn dĩ không hạnh phúc đương nhiên cũng không biết làm cho người ta hạnh phúc.
Chắc có lẽ cô là người đầu tiên cho hắn hạnh phúc, cũng là người đầu tiên nhận được hạnh phúc từ hắn.
Tay Âu Nhược đột nhiên có chút lạnh, cô rút tay trong chăn ra, nhìn vật sáng lấp lánh ở ngón cái ở tay trái, góc cạnh tinh tế đến từng xăng-ti-mét.
Cô thoáng lạnh cả người.
"Cái này..." Âu Nhược định tháo nó ra, luống cuống muốn gỡ.
Cái này cũng quá quý giá đi. Một chiếc nhẫn từ đầu đến cuối đều là một vòng kim cương, góc cạnh được cắt rất tinh tế, lúc đeo vào lại không đau tay, mặt bên trong đã được làm nhẵn.
"Nhưng mà... Cái này không phải là... Là chìa khóa Bắc Gia sao? Anh... Anh đưa em làm gì?"
Âu Nhược nhìn thấy nó ở phòng trưng bày kim cương ở tầng 8 của Bắc Vũ Tịch, cả một tầng đó duy nhất chỉ có kim cương. Trong đó trưng bày rất nhiều thứ đáng giá. Còn nhớ nơi trưng bày chiếc nhẫn này, có một ghi chú.
Tên của nó là: Ngụy Tình nhẫn.
Viên kim cương xanh này được phát hiện tại một khu mỏ nổi tiếng của Nam Phi. Theo các chuyên gia nhận định thì giá trị của nó có thể lên tới hàng trăm tỷ đồng.
Viên kim cương xanh cực hiếm này được dự đoán có khả năng phá kỷ lục thế giới ( so với các kim cương cùng loại) với giá bán lên tới 16,5 triệu USD ( hơn 347 tỷ đồng).
Viên kim cương xanh quý hiếm với sắc lạ mắt.
Kim cương xanh là loại đá hiếm trêи hành tinh, nó chỉ chếm 0,1 % tổng sản lượng kim cương khai thác trêи toàn thế giới mỗi năm.
Vào năm 2008, công ty Petra Diamonds chỉ tìm thấy 4 viên kim cương xanh tự nhiên kể từ khi họ tiếp quản mỏ Cullinan. (Thông tin từ Google)
Trêи nó còn đính một viên thạch anh tím, là loại thạch anh hiếm thứ hai sau kim cương xanh.
Chiếc nhẫn này đã truyền qua mấy mươi đời Bắc Gia, trải qua nhiều biến cố của dòng tộc, rồi rơi vào tay nhiều người tham lam, khiến cho họ chỉ vì môt viên kim cương này mà tranh đấu một đời, bây giờ truyền đến đời Bắc Vũ Tịch là đời thứ năm mươi bốn.
Nó trước đây thuộc sở hữu của Bắc phu nhân quá cố, là tiểu thư duy nhất của Bắc Gia sau này cũng là mẹ của Bắc Vũ Tịch - Bắc Ngụy Diệp.
Lúc Bắc tiêu thư qua đời, đã nắm chặt tay Bắc Vũ Tịch trao nó cho hắn, nói với hắn trong làn nước mắt đau đớn: "Vũ Tịch! Con có biết tại sao nó là Ngụy Tình hay không? Bởi vì năm mươi đời trước, nó khiến Bắc Gia, ông giết bà, cha giết con, vợ giết chồng... Chỉ vì... Chỉ vì vẻ đẹp bên ngoài của nó..."
Để giữ gìn nó ông bà từ xưa luôn ra quy định, ai muốn giữ nó chỉ có thể duy nhất trong cả cuộc đời này, không thể yêu thêm một người nào khác. Chính vì nếu thay lòng đổi dạ, kim cương nhuộm máu sẽ đổi màu.
Chẳng biết quyền năng ở đâu, nhưng đó là sự thật. Bởi vì sau này, Bắc tiểu thư lấy người đàn ông phản bội đó mà nó đã khiến cho hai người họ, tuy không cùng sinh nhưng cùng chết.
Ngày Bắc tiểu thư không còn, trêи dưới hắc đạo lập hội thanh trừ, cha Bắc Vũ Tịch chính là phá bỏ quy định hắc đạo nên bị chính ban hội mình giết chết.
Âu Nhược không phải sợ cô sau này thay lòng đổi dạ, cũng không sợ Bắc Vũ Tịch thay lòng đổi dạ. Nhưng hắn bây giờ thừa nhận cô một cách đường đường chính chính như vậy... Chính là khiến cho cô... Không thể từ chối.
"Tôi trao Bắc Gia cho em! Chỉ muốn em, toàn tâm toàn ý ở bên cạnh tôi."
Toàn tâm toàn ý!
Chính là điều hắn muốn?
Hắn không muốn có kết cục như mẹ mình. Bị phản bội, đau thương mà chết.
Hắn không tin lời nguyền từ đời trước. Nhưng nếu Âu Nhược phản bội hắn, người chết chắc chắn sẽ là cô. Còn hắn, cả đời này chỉ có một mình cô, không có ai khác. Hắn sợ một ngày hắn phải chính tay giết cô thì thật sự, thế giới này đáng sợ còn hơn cả lương tâm hắn.
Mất đi Âu Nhược chính là mất đi thế giới, hắn không muốn bản thân đã mất đi người phụ nữ duy nhất, bây giờ lại mất thêm một người phụ nữ duy nhất nữa.
Cho nên, lời hứa toàn tâm toàn ý với hắn rất quan trọng.
Toàn tâm toàn ý! Ý toàn, tâm toàn! Người trung thành, tín cẩn. Ta nguyện ra sức bảo bọc người.