Ngụy Trang Bạch Liên Hoa

Chương 6: Đường Gia



Cậu đứng trước cổng Đường Gia một lúc, sau đó hít một hơi rồi thở ra ung dung tự tại bước vào

Sở dĩ hôm nay cậu có mặt tại Đường Gia là vì, hôm qua vừa về tới biệt thự của Phó Thời Ân chưa được bao lâu, mẹ của chủ cơ thể này gọi đến bảo cậu về Đường Gia một chuyến

Cậu lúc đó vốn muốn mặt kệ, nhưng nghĩ lại cũng muốn xem họ gọi cậu về là vì chuyện gì

Cậu vừa bước vào đã nhìn thấy mẹ cha của chủ cơ thể này, và có cả Đường Lâm đang ngồi trên sofa, cứ như họ đang đợi cậu đến vậy

Cậu đi đến ngồi xuống ghế, vừa ngồi xuống đã nghe thấy những lời nói trách móc từ người đang ngồi đối diện

"Đường Yến Tranh mày một ngày không gây chuyện thì sẽ chết sao?" người vừa nói ra những lời khó nghe đó lại là ba của cậu, không, phải là ba của chủ cơ thể này, và hiện tại cũng đã là ba của cậu

Đây là lời nói của một người làm ba nên nói với con trai của mình? vừa vào nhà chưa hiểu gì đã nói những lời khó nghe

"Con không biết đã gây ra chuyện gì mà khiến con vừa vào nhà đã bị ba mắng như vậy" cậu gương mặt ngơ ngác tỏ vẻ không hiểu gì nhìn người đối diện

"Mày còn không rõ? mày ở trường đã gây ra những chuyện gì"

Hiện tại cậu đã hiểu họ gọi cậu về đây là vì chuyện gì, xem ra đóa Bạch Liên kia ở trường không chịu được ấm ức nên về đây nói với họ để họ chửi mắng mình đây mà

"Ba là nghe lời Đường Lâm nói? con thật sự muốn biết ai mới là con ruột của hai người? hai người chỉ mới nghe lời nói từ một phía của Đường Lâm mà đã chửi mắng con" cậu giả vờ tủi thân ấm ức, trách móc hai người họ

Đây có lẽ cũng là câu hỏi mà chủ của cơ thể này muốn hỏi họ từ lâu, rốt cuộc ai mới là con ruột của họ? từ lúc Đường Lâm vào Đường Gia mọi thứ của chủ cơ thể này đều bị cậu ta đoạt lấy

Cậu hiện tại đã hiểu tại sao chủ của cơ thể này lại trở nên như vậy, trên đời này thật sự có nhiều chuyện vô lý, nào có ai vứt bỏ con ruột của mình chỉ để yêu thương một đứa con nuôi? suy cho cùng chủ của cơ thể này và cậu thật giống nhau đều bị ba mẹ ruột của bản thân vứt bỏ

Lời nói của cậu làm hai người họ có chút chột dạ, cậu nhìn họ chột dạ trong đáy mắt khẽ giễu cợt "con biết hai người không yêu thương con, nhưng con thật sự muốn biết con đã làm sai điều gì, để hai người phải đối xử với con như vậy, mà thôi không cần nói con cũng hiểu". cậu vừa tỏ ra dáng vẻ đáng thương vừa cố rặn ra vài giọt nước mắt



Đường Lâm ở bên cạnh trong lòng tức muốn nổ tung, nếu là bình thường thì chủ của cơ thể này đã lớn tiếng và làm loạn ở nơi này lên rồi, nhưng hôm nay lại bình tĩnh còn giả vờ ấm ức đáng thương trước mặt người khác

Hai người họ cũng bất ngờ với dáng vẻ hiện tại của cậu, họ cứ nghĩ cậu sẽ làm loạn như mọi khi, nhưng không ngờ...

"Vậy thì con hãy nói cho mọi người biết chuyện ở trường là thế nào?" mẹ của chủ cơ thể này nhìn cậu áy náy đột nhiên lên tiếng

Còn thế nào nữa chắc là Đường Lâm cậu ta khi nói với họ đã thêm bớt không ít chuyện vào trong

"Nếu ba mẹ đã tin lời Đường Lâm nói thì không cần hỏi lại con làm gì, suy cho cùng ba mẹ cũng đâu có tin lời con nói" đã tin lời của đóa bạch liên kia giờ còn muốn hỏi ngược lại mình, hơn nữa còn cố tỏ vẻ áy náy cho ai xem, nếu là chủ của cơ thể này nhìn thấy họ áy náy như vậy có lẽ sẽ rất vui vì đã được họ chú ý đến, nhưng thật tiếc là chủ của cơ thể này sớm đã chết, mà cậu hiện tại nhìn vào biểu cảm trên gương mặt họ chỉ cảm thấy họ thật giả dối, họ cũng chẳng khác ba mẹ ruột của cậu là mấy

Lời nói của cậu làm họ im bặt, họ lúc này mới nhận ra họ từ lúc nào đã không còn tin tưởng vào lời cậu nói, mà chỉ nghe từ một phía từ Đường Lâm

"Tôi tự cảm thấy bản thân không bằng Đường Lâm, hơn nữa cũng gây ra không ít chuyện, tự thấy hổ thẹn nên Đường Gia và tôi sau này sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa" cậu vừa nói ra những lời đó gương mặt tỏ ra có chút bất đắt dĩ

Lời cậu nói khiến họ sững sốt, họ không ngờ rằng cậu sẽ cắt đứt với Đường Gia

"Anh đừng vì chút chuyện nhỏ mà giận dỗi, rồi nhất thời muốn cắt đứt với Đường Gia, ba mẹ cũng lớn tuổi rồi đừng để họ phải lo lắng cho anh" Đường Lâm lúc này mới lên tiếng nhìn cậu nói

Ngoài mặt thì cứ như đang khuyên giải, nhưng thật chất là đang ám chỉ cậu bất hiếu

"Mày có thôi làm loạn được chưa? phải mày cũng được một phần hiểu chuyện như tiểu Lâm thì đã không đến nổi này" ba cậu cứ nghĩ cậu lại muốn loạn nên những áy náy lúc nãy đã biến mất

Nhìn xem cậu đã nói như vậy rồi mà trong mắt họ vẫn cho là cậu đang làm loạn, có những người ba mẹ như thế này thà không có thì hơn

Cảm xúc lúc này của cậu và chủ cơ thể này như hòa làm một, cảm thấy thật thất vọng và không còn luyến tiếc gì với những người trước mắt này