Ngụy Trang Thành Trai Thẳng

Chương 8: Mỹ Thiếu Niên





Trường quân đội Thừa Dương nằm ở sao Thác Bang, chỉ có duy nhất một địa điểm ở đây, không có cơ sở nào khác trong tám thiên hà.

Chờ bọn họ xuống phi thuyền, đập vào mắt chính là cửa chính rộng lớn tràn đầy khí thế của ngôi trường.

Trong không khí tràn ngập cảm giác khoa học kỹ thuật tiên tiến hiện đại, chỉ đứng ở chỗ này thôi mà cũng có thể cảm nhận được khí thế hào hùng của trường quân đội Thừa Dương trăm năm vinh quang.

Những học sinh mới cảm thán không thôi, không nỡ chớp mắt, vừa nghĩ tới trong tương lai mình sẽ được vinh dự trải qua bốn năm ở trong ngôi trường quang vinh này thì thấy phấn chấn khôn cùng.

"Ký túc xá có phòng lớn và phòng nhỏ," giáo viên dẫn bọn họ dạo qua một vòng trường học, "Phòng lớn có thể ở từ bốn đến sáu người, có thể giúp các cậu bồi dưỡng ăn ý giữa đồng đội với nhau, còn phòng nhỏ thì ở được từ hai đến ba người.

Các cậu có thể tự do lựa chọn, nhưng mà yên tâm đi, trong phòng lớn còn có phòng nhỏ độc lập."
Sao Thác Bang không phải là sao thủ đô của đế quốc, nhưng lại là tinh cầu có nền kinh tế giao thương phát triển nhất, có nhiều chủng tộc sinh sống nhất, là tinh cầu náo nhiệt nhất, cũng là tinh cầu dễ xảy ra chuyện nhất.

Trong lúc bọn họ đi dạo quanh trường, các đàn anh đàn chị thỉnh thoảng lướt qua luôn nhìn bọn họ với ánh mắt tràn đầy hiếu kỳ hoặc thiện ý.

Ai cũng là trai xinh gái đẹp, lúc cười rộ lên như trăm hoa đua nở, mỗi người một vẻ.

Từ trước đến giờ Lý Tấu Tinh là người yêu cái đẹp.

Người ở thời đại tương lai đều có gen tốt, không có xấu xí, chỉ có hoặc đáng yêu hoặc gợi cảm, chọn đại một người đều có tay dài chân dài, tứ chi mềm mại.

Quả thật là thiên đường.

Chờ ngắm cho đã mắt bọn họ mới đi tập hợp dưới lầu kí túc xá.

Trường quân đội Thừa Dương dựa vào thực lực nói chuyện, người những tinh cầu khác vẫn còn ra ngoài khảo sát, lúc này trong đám người bọn họ, bắt đầu từ Lý Tấu Tinh lựa chọn phòng ở.

Trước đó bọn Hi Nam cũng đã sôi nổi thảo luận qua, lúc này âm thầm hào hứng, mở to mắt nhìn chằm chằm Lý Tấu Tinh nói số phòng với giáo viên.

Nghe anh muốn gian phòng được hoan nghênh nhất kia, toàn thể học sinh đều than thở.

Sau khi lấy thẻ từ, năm người bình tĩnh bước lên lầu trong ánh mắt ước ao, u oán.

Hi Nam xoay xoay cái eo thô to khoe khoang với đám người, "Đừng ước ao nữa, đồng đội có tinh thần lực 1890 không dễ tìm đâu."
Cực kỳ hống hách, cũng rất thiếu đánh.

Căn phòng Lý Tấu Tinh chọn ở tầng 56 kí túc xá, mô phỏng lại một căn phòng có view nhìn ra cảnh biển 360 độ, sử dụng trình độ giả lập cao nhất, tiếng sóng và mùi của biển làm tinh thần sảng khoái ở ngay ngoài cửa sổ.

Anh chưa từng thấy qua cảnh biển mà vẫn có cảm giác chân thực của một biệt thự ven biển thì đối với người của sao Bắc Đẩu ít khi thấy biển mà nói thì bọn họ cũng rất thích.

Vốn Lý Tấu Tinh muốn một mình một phòng vì sợ ngày nào đó mình nhịn không được rục rịch với bọn họ, không ngờ chơi kéo búa bao lại bại dưới tay Lăng Niên.


Lăng Niên ngầm đắc ý, môi mỏng hơi nhếch lên, "Tôi một mình một phòng." Một mình một phòng mới có thể biểu hiện ra khí khái của người thắng cuộc.

Còn lại Lý Tấu Tinh với Cố Vấn Thành một phòng, Tế Du và Hi Nam một phòng.

Nhìn thấy vẻ mặt của anh, Cố Vấn Thành nói, "Tấu Tinh, cậu không muốn ở cùng tôi à?"
Lý Tấu Tinh khoác vai hắn đi vào trong phòng, "Có đâu, đúng rồi, tối nay Na An tới đưa vé vào cửa phòng đấu giá hả?"
Chỉ là nam chính trong mắt anh là một báu vật, nếu như ngày nào đó nhịn không được mà giở trò thì làm sao bây giờ.

"Không sai." Cố Vấn Thành trả lời.

Phòng đấu giá tốt xấu lẫn lộn, hoàn cảnh phức tạp.

Nhà Na An có chút thế lực, xin được vé vào cửa chỉ là chuyện nhỏ.

Cố Vấn Thành vốn không định dẫn tất cả mọi người đi nên hắn chỉ nhờ Na An chuẩn bị hai tấm.

Kỳ thực việc đi tới phòng đấu giá cùng Lý Tấu Tinh là việc ngoài kế hoạch của hắn, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại quyết định như vậy.

"Cậu nghe qua về NK-03 chưa?"
Sau khi trở về phòng, mở máy chống nghe lén, Cố Vấn Thành ngồi xuống, gõ gõ tay vịn, đột nhiên lên tiếng hỏi.

Đôi môi phấn nộn mím chặt hiện ra vẻ đáng yêu.

Lý Tấu Tinh, "Chưa từng nghe qua."
Trong dự liệu, Cố Vấn Thành chiếu tư liệu bên trong quang não ra trước mặt anh.

Nhưng bên trong cũng không phải tin tức về NK-03 mà là ảnh một cụ già sắc mặt khô vàng, mặt đầy nếp nhăn.

"NK-03 là một loại thuốc cấm do đế quốc nghiên cứu chế tạo," Cố Vấn Thành bình thản vứt ra một quả mìn, "Người nghiên cứu chế tạo bị người khác sát hại, toàn bộ tám thiên hà chỉ có hai bình.

Một tháng trước người này đã từng bán ra một bình NK-03, lần này ông ta cũng sẽ tham gia buổi đấu giá."
"Bán thuốc cấm? To gan thật."
"Đây chính là nguyên nhân tôi muốn đi," Cố Vấn Thành nở nụ cười, "Nếu như tìm được chứng cứ ông ta buôn bán NK-03, như vậy, chúng ta sẽ nổi danh."
Đối với thiếu niên mà nói, trở thành một anh hùng người người đều biết là một điều cực kỳ mê hoặc.

Hắn nhìn Lý Tấu Tinh, trong mắt thiếu niên giống như có hàng ngàn ánh sao lấp lánh, lúc cười rộ lên như có ánh mặt trời nhảy nhót nơi khóe miệng, là bộ dáng ý chí chiến đấu sục sôi.

Thế mà hắn lại cảm thấy có chút đẹp trai.

Buổi chiều.

Na An đúng giờ đưa vé vào cửa phòng đấu giá tới, như Cố Vấn Thành nói, chỉ có hai tấm.


Ba người khác không có vé thế mới biết hai người bọn họ muốn tách lẻ tới phòng đấu giá.

Lo lắng xen lẫn bất mãn, theo lời chất vấn của bọn họ thì Tấu Tinh với Vấn Thành sao nỡ lòng đánh lẻ ra ngoài chơi.

Đây mà là đi chơi à?
Đây rõ ràng là liều mình theo hầu người đẹp mà.

Ba gã đàn ông đàn ang lải nhải đến mức thiếu chút nữa khiến cho Lý Tấu Tinh với Cố Vấn Thành sống dở chết dở.

Lúc đi ra cổng trường, Cố Vấn Thành mặt không cảm xúc, hiển nhiên còn chưa lấy lại tinh thần.

Na An không tiện tới phòng đấu giá, cô ở bên ngoài yên lặng chờ, lo lắng, "Hai người cẩn thận."
Lúc ánh mắt chuyển tới trên người Cố Vấn Thành bên trong lo lắng lại tăng thêm thẹn thùng, "Mong các cậu mau chóng trở về."
Cố Vấn Thành động viên nói: "Chúng tôi sẽ."
Hắn đưa tay ra với Na An.

Hai gò má trắng nõn của Na An nháy mắt đỏ bừng, cô giơ tay đặt lên trên tay Cố Vấn Thành.

Cố Vấn Thành cúi người hôn mu bàn tay của cô, đôi mắt trong trẻo sâu như hồ nước đối diện với cô, "Cảm ơn sự quan tâm của quý cô."
Giống như gió lớn thổi vào hồ xuân, nhịp tim Na An lập tức tăng vọt, trên khuôn mặt thanh tú nhiều thêm tình ý quyến luyến.

Cảm giác này khiến cô vừa sợ sệt vừa chờ mong, cô không dám nói chuyện với Cố Vấn Thành, cúi đầu nhìn mũi chân.

Chờ sau khi đi xa, Lý Tấu Tinh trêu chọc, "Lợi hại."
Cố Vấn Thành lộ ra nụ cười ngầm hiểu ý giữa đàn ông với anh.

"Có thể dạy tôi một vài cách tiếp chuyện với con gái không?" Lý Tấu Tinh nói, "Nhìn cậu rất am hiểu."
Duyên khác phái của Cố Vấn Thành vô cùng tốt, đây là lần đầu hắn được người khác xin dạy bảo về vấn đề này, cười giỡn nói: "Dùng ánh mắt cười của cậu đấy, bị con mắt của cậu nhìn thì ai còn có thể cự tuyệt cậu chứ."
"Là thế này phải không?"
Lý Tấu Tinh vỗ vai hắn, đột nhiên khom người, đôi mắt ngậm ý cười xông vào trong tầm mắt Cố Vấn Thành.

Sau đó anh cong môi.

"..."
Cảm giác quái dị từ trong lòng đột nhiên lan ra, Cố Vấn Thành: "...!Đúng."
Vừa lúc đến cửa phòng đấu giá.

Phòng đấu giá không phải là một cửa hàng hay một con đường, mà là nguyên một khu.


Trên không trung có màn bảo vệ ẩn nên đám người bên trong sẽ không thể sử dụng bất kỳ thiết bị nghe lén cùng vũ khí công nghệ cao nào.

Vì thế, sau khi bọn họ bước vào phòng đấu giá giống như bước vào đêm đen.

Bầu trời màu xám tro, các tòa nhà so le không đồng đều mang theo đủ loại đèn thần kỳ, con đường chen chúc, người buôn bán thuốc cùng vũ khí ven đường chỗ nào cũng có, tình cảnh hỗn loạn, rối tinh rối mù.

Người giữ cửa thấp giọng hỏi: "Vé đâu?"
Cố Vấn Thành giao hai tấm vé cầm trong tay cho gã, sau khi người bảo vệ kiểm tra thì đưa cho bọn họ hai cái vòng tay hình tròn màu trắng.

Vòng tay này vừa có thể giám sát vị trí của bọn họ vừa có thể đo lường dao động tinh thần lực trong khoảng cách gần một mét.

Địa điểm sàn đấu giá chân chính nằm ở trung tâm phòng đấu giá, những chỗ khác thì buôn bán các loại hàng hóa.

Bọn họ một đường đi về phía trung tâm.

Vừa mới bắt đầu, buôn bán ven đường vẫn là thuốc cùng vũ khí, đi sâu vào bên trong, thứ bị nhốt ở trong lồng thế mà lại là từng người từng người sống sờ sờ.

Đế quốc có tám thiên hà, tinh cầu phụ thuộc nhiều không kể xiết, số chủng tộc cũng đếm không hết, tất cả những người bị mang tới đây buôn bán đều có vẻ ngoài xinh đẹp cùng năng lực đặc biệt.

"..." Lý Tấu Tinh nắm chặt nắm đấm.

Nhóc con ở sao Tar có đôi tai nhọn quỳ trên mặt đất, bị người bán không ngừng chửi bới, giống như súc sinh dùng tay chân chầm chậm bò trên mặt đất, dưới thân là vệt máu kéo dài không dứt.

Tiếng cười dơ bẩn của người mua nghe mà buồn nôn, xé quần áo của thiếu nữ trong lồng, nhìn cô bất lực ôm chặt chính mình chết lặng rơi nước mắt.

Tiếng nghẹn ngào truyền đến không ngừng từ con đường bên cạnh, nơi đó đều là "vật phẩm" bị khách trả lại, là những người không thể tiến hành buôn bán được nữa, bị người bán phẫn nộ ném tới máy xử lý rác thải chờ chết.

Từ đầu đến giờ, bất kể là người hay sự việc anh gặp phải đều mang vẻ xán lạn cùng tươi đẹp, nơi đen tối này khiến cho Lý Tấu Tinh không thể làm bộ như không nhìn thấy.

——thậm chí ánh sáng trước đó càng làm cho nơi đây hiện ra sự đen tối hơn.

"Mày đang làm gì?"
Bên cạnh bọn họ, một tiểu thương đá mạnh một cước vào lồng, hung tợn dạy dỗ: "Ông đây bảo mày dùng đầu lưỡi liếm nước mà uống chứ không bảo mày bưng nước uống như người, biết chó uống nước thế nào không? Uống như chó đấy hiểu không!"
Lý Tấu Tinh nhìn chằm chằm người nằm trên mặt đất uống nước như súc sinh, trong đầu là lửa nóng và lạnh lùng đang giằng co.

Bất kỳ thế giới nào cũng có mặt đen tối, điều này không thể nào ngăn cản và trốn tránh.

Con số có lớn đến đâu khi vào tai người không quan tâm thì nó cũng chỉ là một con số mà thôi.

Mà sau khi tận mắt nhìn thấy, làm sao còn có thể thờ ơ không động lòng.

Lý Tấu Tinh không phải thánh nhân, lòng anh lạnh lùng và vô tình hơn hầu hết mọi người.

Lúc này bên lạnh lùng trong đầu đang bảo không liên quan tới mi bớt lo chuyện bao đồng, nhưng giáo dục và đạo đức cơ bản suốt hai mươi ba năm khiến anh không thể bình thản không gợn sóng di dời tầm mắt.

—— nhưng cũng không cần di dời tầm mắt.

Bởi vì anh là Lý Tấu Tinh.


Cố Vấn Thành cúi đầu, thấy nắm đấm đang nắm chặt của anh, hắn thở dài trong lòng.

Đây chính là nguyên nhân hắn không muốn mang mấy thiếu niên tới nơi này.

Đặc biệt là thiếu niên bên cạnh hắn, Lý Tấu Tinh với nơi này trời sinh là hai thế giới khác nhau, định sẵn xung khắc như nước với lửa.

Chỉ vì muốn nhìn thấy phản ứng của thiếu niên mà để cho anh thấy cảnh tượng này trước thời gian, Cố Vấn Thành khó giải thích được có chút chột dạ, hắn ho nhẹ một tiếng, vỗ vỗ lưng Lý Tấu Tinh, thấp giọng nói: "Bình tĩnh."
"Người có thực lực sẽ không tuân theo quy tắc của đế quốc, những hành vi này không thể nào tiêu diệt hết được."
Nhưng ngoài dự liệu của hắn, Lý Tấu Tinh mặt không thay đổi chuẩn bị cùng hắn đi qua khu buôn bán này, không có bộ dáng hành sự lỗ mãng.

Lúc anh không nở nụ cười so với lúc bình thường hoàn toàn là hai bộ dạng khác nhau.

Đây là lần đầu tiên Cố Vấn Thành nhìn thấy mặt trời nhỏ của bọn họ không cười, kinh ngạc nhìn anh vài lần.

"Tôi sẽ không kích động," Lý Tấu Tinh cho rằng hắn đang thắc mắc, "Không có kế hoạch, kích động cũng chỉ hại người."
Lý Tấu Tinh trời sinh đã là người hành sự lỗ mãng, nghĩ đến cái gì thì làm cái đó, huống chi anh lại là người xuyên sách, hèn hạ được chăng hay chớ thế này có xứng là nam tử hán đại trượng phu không?
Muốn chơi thì chơi cho lớn, chơi đến mức có thể chinh phục thế giới, chơi đến mức dùng một đầu ngón tay là có thể bóp chết hết mấy nơi dơ bẩn thế này.

Đó mới gọi là sảng khoái.

Nhưng mà câu này vừa mới nói ra, Cố Vấn Thành chỉ thấy Lý Tấu Tinh biến sắc, xông về phía trước vài bước, chặn phía trước một thiếu niên đang cuộn tròn trên mặt đất, "Dừng tay."
Cậu bé được anh chắn ở phía sau thống khổ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lý Tấu Tinh.

Cố Vấn Thành lúc này mới giật mình phát hiện đứa bé này có một gương mặt cực kỳ xinh đẹp.

Bụi bẩn không giấu được ngũ quan của cậu, trái lại càng có vẻ xinh đẹp động lòng người.

Cậu bé bị bạo hành nên cực kỳ gầy yếu, nếu như không nhìn kỹ thì gần như sẽ nhận nhầm cậu thành con gái.

Nếu như là con gái thì nhất định sẽ là một tuyệt sắc giai nhân.

Chắc chắn chủ nhân của cậu cũng nghĩ như vậy cho nên thường thường đối với cậu đánh chửi không thôi.

Thấy có người nhiều chuyện đứng ra thì cười lạnh nói: "Muốn làm anh hùng thì cũng phải nhìn xem mình có đủ khả năng hay không, muốn phá quy tắc ở khu đấu giá à?"
Vừa mới tính toán tạm thời bây giờ mình không nên ra tay, nhan cẩu (*) Lý Tấu Tinh mạnh mẽ khí phách nói, "Tôi mua cậu ấy."
(*) nhan cẩu: chỉ những người không có nghị lực trước cái đẹp, thấy trai đẹp gái đẹp là mất hết liêm sỉ =)))))
Cậu bé đang cuộn tròn trên đất không dám tin nhìn anh.

Bóng lưng che ở trước người cậu kiên cường, dường như có thể ngăn cản hết thảy tổn thương.

Chủ bán sợ hết hồn, "Cái gì, cậu mua nó?"
Sắc mặt gã vui vẻ, trở tay tóm chặt lấy Lý Tấu Tinh, chỉ sợ anh đổi ý, "500 tinh tệ! Cậu đưa tôi 500 tinh tệ là đủ rồi!"
Cái giá này ít hơn nhiều so với suy nghĩ của Lý Tấu Tinh, anh đưa tiền cho chủ bán, đưa tay nâng mỹ thiếu niên trên đất dậy, dịu dàng nói, "Sao rồi, còn đi được không?"
Lòng bàn tay của anh ấm áp lại sạch sẽ, không có một tia máu cùng dơ bẩn.

Mỹ thiếu niên nhìn tay anh, lại nhìn đôi mắt anh, bỗng nhiên khóe mắt ửng hồng, giống như sắp khóc tới nơi.

"Cảm ơn ngài," cậu ngoan ngoãn lanh lợi nói, "Chủ nhân.".