Nguyên Hạo Gia Viên

Chương 28



"Hu", sóc lớn giận giữ lao nhanh vồ lấy Nguyên Hạo, móng vuốt hiện ra sắc bén chỉ biết vô cùng sắc nhọn.

Nguyên Hạo lấy bình sinh mạnh một tay nhanh chóng chống mặt đất lật qua người tránh né móng vuốt sắc nhọn sắp chạm vào mạch máu.

Rí rách máu chảy xuôi nhỏ giọt tràn lan trên mặt đắt.

Nguyên Hạo bò dậy cất bước lao về phía trước chạy.

Mặt mũi chi gian toàn là máu, cùng xé rách miệng vết thương khắp toàn thân li nhi có lớn có nhỏ vì hoạt động mà máu ra bên ngoài tuôn rơi, từng bước đi gian nan, tựa như chỉ cần dừng lại vĩnh viễn khởi không dậy.

Nguyên Hạo cắn chặt răng nhịn đau đớn truyền thẳng thần kinh mẫn cảm, trong đầu chỉ còn lại từ Chạy, chạy, mau chạy chốn

Dừng lại chỉ có đường chết, diết mấy chỉ sóc con là Nguyên Hạo bộc phát cuối cùng sức lực cơ thể, cộng thêm vừa rồi né tránh một sát na sát chiêu hồi này cũng khiến Nguyên Hạo sức cùng lực kiệt, hi vọng sống sót xa vời.

Nhưng Nguyên Hạo không cam lòng, duy trì chạy chốn hi vọng sẽ có kỳ tích xuất hiện, một ai đó xuất hiện cứu hắn, hay mấy chỉ đằng sau vấp ngã, hay bị quái thú ăn đi.

Nguyên Hạo bây giờ chỉ có tưởng như vậy mới có thể làm hắn có hi vọng tồn tại xuống dưới.

Một chỉ sóc lớn chụp Nguyên Hạo bị tránh thoát, liên tiếp chỉ sóc lớn khác lao tới, tốc độ tực nhanh, trong miệng hô quái khiếu

"Hu Hu" gầm rú bốn chân bò trên mặt đất di chuyển lại nhanh chóng giây lát đuổi đến Nguyên Hạo sau lưng.

Nhanh, quá nhanh, Nguyên Hạo cảm thấy sau lưng như kim chít, khủng bố lực áp bách kề cận, tiếng gầm rú ngay sát sau lưng. Bước chân bủn rủn, toàn thân nhiễm máu. Nguyên Hạo chỉ cảm thấy tuyệt vọng vô tận hãm sâu trong vực sâu.

Quá nhanh tốc độ chỉ sóc lớn quá nhanh, Nguyên Hạo chỉ cảm thấy áp lực sơn đại, không có một tia tốn khỏ.

Quay lưng lại chứng kiến miệng hàm răng nanh sắc nhọn hướng hắn bổ nhào tới, bị bổ nhào trên mặt đất, Nguyên Hạo đầu óc một choáng váng, va chạm lực khiến toàn thân tê dại, hàm răng sắc nhọn cắn vào hắn cổ thượng.

Nguyên Hạo nỗ lực vươn tay bắt đầu sóc lớn khỏi hắn cơ thể, nhưng vô dụng, không nhúc nhích.

Mặc Nguyên Hạo xé kéo như thế nào, chỉ sóc lớn cắn sâu vào mạch máu thượng làm Nguyên Hạo bắt đầu rồi cắn xé.

Mấy chỉ sóc lớn đem Nguyên Hạo vây quanh, coi Nguyên Hạo là con mồi không kiêng nể gì gặm cắn, có chỉ sóc cắn nơi đùi sâm sâm thấy bạch cốt, có chỉ cắn hắn nơi tay gần như muốn xé rách đút gãy.

Lại thêm trọng áp thể trọng sóc lớn, Nguyên Hạo đã hít thở không thông, ý thức mơ hồ, bị đau đớn cắn xe đau gấp năm lần bị sóc con cắn, làm Nguyên Hạo chịu quá một lần linh hồn tẩy rửa cũng chiu đựng không được.

"A" đau đớn hét lên, bị cắn chỗ thật đau Nguyên Hạo vô lực tranh thoát.

Cảnh kỳ trước mắt lướt qua là ký ức quá khứ, đó là cha mẹ, cha thật gầy thấp hơn mẹ, nhưng cũng quan tâm hắn lắm, đứng đó kêu hắn sớm về nhà. Mẹ hắn tắc nhắc nhở hắn tự chăm sóc bản thân, nước mắt tràn mì, hắn nhờ nhà nhớ bạn bè quá khứ, nước mắt cùng máu trộng lần thấm ướt mặt đất.

Nguyên Hạo tưởng hiện tại chết đi còn thống khoái hơn chịu từng con sóc lớn một mình một miệng cắn xuống hắn da thịt, nuốt hắn này thân thể.

Bao kiên cường cũng cảm khi chém giết địch nhân, bao ung dung vui vẻ đồng hành cùng bằng hữu tại đây hoàn toàn không có, chỉ có một mảnh hoang vu dã thú nguy hiểm,. Hết thảy gì đều không có, từ bị đuổi đi nhàn nhạt ưu thương cô tịch, bây giờ phóng đại.

Nguyên Hạo tự giễu cười, hắn không có thể làm gì cả, ngay cả bảo vệ bản thân cũng không được. Nguyên Hạo hắn tồn tại trên thế giới này có ý nghĩa gì.

Bao nhiêu hào khí, quyết đối mặt sinh tử Nguyên Hạo giờ phút này chỉ cảm thấy mình y tưởng ngây thơ, luôn sống trong thế giới tốt đẹp mà hắn xây dựng.

Khi có một đường sinh cơ Nguyên Hạo còn có thể lừa mình dối người. Nhưng trực diện sinh tử lúc, chỉ có chờ chết phần hắn thấy đây là một vũ nhục, trơ mắt chứng kiến bản thân bị dã thú cắn xé không co lực phản kháng.

Nguyên Hạo minh bạch cảm nhận được không thể hít thở, cổ bị một cắn hít thở khó thông, mạch máu bị cắn đút, máu ực ực từ miệng từ cổ tuôn rơi.

Cuối cùng ý thức mất đi, chìm vào sâu tận bóng tối không tỉnh lại.

Mất đi ý thức Nguyên Hạo, thân thể mềm mại xuống dưới, mấy chỉ sóc lớn càng ra sức gặm cắn thỉnh thoảng còn vì tranh giành mà gầm rú đối phương.

"Chi Chi" Mấy chỉ sóc con chỉ dám đằng sau nhòm ngó, không dám đi phía trước.

Loạn một bầy ở đó chi chi gọi.

Lúc này gần như hơi thở thoi thóp Nguyên Hạo, bên trong mảnh thức hải thần hồi hơ có lay động, nhưng đôi vẫn vẫn nhắm lại không hề có dấu hiện mở ra.

Có lẽ thần hồn là có ý thức riêng, hoặc thuộc về tự cứu, một mảnh quang manh lấy từ thần hồn bên trong rót vào Nguyên Hạo trên gương mặt ấn ký Tương Tư, gần như là chớp mắt Tương Tư đỏ tươi quang mang sáng rọi lập tức đánh ra mấy chỉ sóc xung quanh.

Hoa văn trên mặt ban đầu bởi thần hồn rót thể hiện lên vốn nhìn không rõ hoa văn bây giờ lại tựa như một đóa hoa.

Hình dáng một cánh hoa ẩn ẩn hiện.

"Hu Chi" mấy chỉ sóc con bên ngoài nơi xa bị một màn này dọa sợ, sợ hãi tán loạn chạy.

Toàn thân Nguyên Hạo tắm trong quang mang màu đỏ.

Một cổ lực lượng rót vào Nguyên Hạo trong cơ thể chữa trị bị thương toàn thân, Ý thức ngủ xay Nguyên Hạo cũng mơ hồ cảm thấy có dòng nước ấm lưu chuyển toàn thân thoải mái, tất cả đau đớn mệt mỏi toàn vô.

Cơ thể nhanh chóng bài xuất ra một lớp tạp chất mỏng, miệng vết thương có xu thế khép lại, nhưng nhục cốt cần thời gian sinh trưởng.

Miệng vết thương chỉ bị chữa bớt lại không có hoàn thành lành lại.

Thế giới cũng xảy ra biến hóa, vốn dĩ còn một hơi vài chỉ sóc lớn, cả người bị Tương Tư lực lượng va chạm có vài chỉ đang gặm cắn lập tức bị va chạm răng rơi rụng, xui xẻo hơn mấy chỉ va chạm trúng đầu sinh mệnh cũng chưa.

Li ti điểm đỏ từ quang mang trung phiêu đãng ra bên ngoài du đãng như thoát cương nhãi con lung tung du đãng va va đập đập. triều xung quanh dũng đi.

có điểm đó chui vào xung quanh trong cỏ cây, vô số điểm đỏ dũng vào mấy chỉ sóc lớn không kịp chạy chốn, chỉ sóc nhỏ chạy chậm cũng bị quang điểm dũng vào trong cơ thể.

"Chi chi"

"Hu hu"

"Rầm" ngã xuống.

Lập tức khí huyết trong cơ thể bị rút cạn, da lông cũng biến ảm đạm xơ xác, thẳng đến không một tia sinh cơ.

Mặt cỏ, sinh vật cây cối một mảnh khô héo.

Xung quanh không còn một tia sinh cơ, ngay cả mặt đất vết máu cũng khô cạn.

Quang điểm đỏ thêm nhiều rất nhiều điểm đỏ trôi nổi trở lại bên trong tương tư, cánh hoa đỏ rực càng thêm rõ ràng.

Không trung một mảnh hồng quang. Ánh sáng từ dải lụa như chịu ảnh hưởng trải xuống càng hiện lên đỏ thắm.

Chiếu khắp thiên địa.

Đang ở gian nan tiến lên Tiểu Thất chịu quang mang dải lụa hồng quang chiếu xuống, cơ thể như thêm sức lực có thể tiếp tục tiến lên.

Bên trong thiên địa một góc, có một cây thảo tươi xanh ở giữa không trung khẽ run run cành lá uốn lại, như đang sợ hãi điều gì, lay động không ngừng, có xu thế trốn chạy.

Cảnh lá quơ quơ, do dự nhưng vẫn không di chuyển, chỉ ở tại không trung cành lá quyển quyển như cỗ vũ chính mình.