Nguyên Huyết

Chương 137: Khác biệt



Người cầm kiếm run tay khiến mũi kiếm vạch ra một đóa hoa bạc trước mắt Tịch Ca, chỉ cần gần hơn một chút là có thể đâm vào con ngươi.

Tịch Ca chẳng hề bận tâm.

Thậm chí hắn còn đổi sang một tư thể trông nhàn nhã và thoải mái hơn.

Hắn thả lỏng dựa vào sô pha, hai chân bắt chéo, khoanh tay trước ngực.

Hắn nói với Rhein: “Biến về? Quả thật tôi có thể lùi thời gian của em về thời điểm mà em còn chưa trở thành ma cà rồng, nhưng mà —— “

Tịch Ca kéo dài giọng: “Em muốn báo đáp tôi thế nào đây?”

“Đúng rồi, ” Tịch Ca lại cười, “Thậm chí tôi còn có thể khiến thời gian của em quay về lúc vụ việc kia chưa xảy ra nữa đấy.”

Nói đến đây, Tịch Ca ngồi thẳng lưng.

Mặc kệ mũi kiếm sáng loáng còn chĩa thẳng ngay ấn đường, hắn không chớp mắt lấy một cái, tiếp tục tiến đến.

Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, tay Rhein run đến mất khống chế.

Sợ hãi bắt cậu làm tù binh, không chỉ mũi kiếm, cậu cũng cách Tịch Ca càng ngày càng gần.

Người đàn ông tóc đen mắt đen nọ đang áp sát cậu.

Gã ác ma với mái tóc ngắn và cổ tay cụt ngủn lúc trước giờ đã đổi sang một dáng vẻ khác, tay phải của hắn vô cùng lành lặn, tóc dài đến thắt lưng.

So với lúc mới gặp, hắn đã trở nên càng thêm nguy hiểm, càng thêm đáng sợ.

Hắn ngồi ở kia, tựa như vực sâu tăm tối, hút hết tất cả ánh sáng xung quanh, khiến ánh mắt của mọi người, không thể rời khỏi hắn!

Nỗi sợ hãi chiếm cứ trái tim Rhein. Rhein đột ngột thu kiếm lại.

Cậu dùng sức quá lớn, kiếm trong tay lập tức văng ra xa, rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thật lớn.

Mí mắt Tịch Ca không rung lấy một cái.

Lúc Rhein chĩa mũi kiếm về phía hắn, hắn không hề động dung, nhưng cũng chẳng vui vẻ gì khi Rhein thu kiếm lại.

Hắn luôn xem nhẹ thanh kiếm này.

Bởi vì hắn tin tưởng người kia cũng như tin vào chính mình vậy.

Hắn chỉ hỏi Rhein: “Vậy nên, em muốn biến tất cả mọi thứ trở về như cũ, và ôm ấp một tương lai dối trá ư?”

Hắn lại mỉm cười, khóe miệng nhếch lên, lộ ra răng nanh.

“Một tương lai tùy em tô vẽ, nghe cũng không tồi, phải không?”

Tịch Ca từ sô pha đứng dậy.

Hắn đi thẳng đến trước mặt Rhein.

“Em chỉ cần lựa chọn, tôi sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của em, dù sao…”

Hắn vươn tay muốn chạm vào gương mặt Rhein.

Rhein quay phắt sang bên cạnh, tránh được bàn tay kia.

Tịch Ca vẫn không dừng lại, tay hắn chạm vào khoảng không bên cạnh Rhein, sau đó siết chặt, nắm một chùm ánh sáng. Hắn đặt ánh sáng ở đầu ngón tay thưởng thức, giống như ác ma đùa bỡn sinh mệnh người vô tội.

“Em là hậu duệ của tôi.”

Lúc nói ra những lời này, nội tâm Tịch Ca tràn ngập ác thú mà không thể dùng ngôn từ nào để diễn tả.

Nếu nhất định phải tìm một từ, thì hẳn là ——

Ha ha ha, mình là kẻ thắng cuối cùng!

Rhein không thể nhìn thấu suy nghĩ của Tịch Ca, hơn nữa, những lời thủ thỉ của ác ma đã rút cạn sức lực của cậu.

Vốn dĩ, cậu nguyện đánh đổi tất cả để xóa bỏ những dấn ấn tà ác trên người mình đều là vì chính nghĩa và kiên trì trong tâm tưởng. Thế nhưng, ác ma lại đặt trước mặt cậu một lựa chọn khác cám dỗ hơn nhiều, giống như trái cấm trong Vườn Địa Đàng mà con rắn đã dụ Adam và Eva ăn.

Tươi đẹp, mỹ lệ, ngọt ngào.

Cho dù mới chỉ tưởng tượng cũng đã khiến cậu vô cùng phấn khích,.

Nhưng cũng bởi vậy mà cậu chậm chạp không dám trả lời.

Adam và Eva ăn trái cấm bị đuổi khỏi thiên đường, nếu khuất phục trước lời cám dỗ đó, sẽ nhận lại hậu quả như thế nào?

Có lẽ đó là hậu quả mà cậu không thể gánh nổi…

Người đang kích động bỗng dần trầm mặc.

Tịch Ca cũng không ép hỏi. Hắn làm như không có việc gì lảng sang chuyện khác, một số vấn đề mà huyết tộc mới sinh nên biết, mà mấy thứ này cũng là Rhein sau này nói cho hắn: “Đại đa số huyết tộc sau khi bị sơ ủng đều sẽ thức tỉnh dị năng thiên phú. Những dị năng này thừa hưởng từ người sơ ủng bọn họ, nhưng có vài trường hợp sẽ xảy ra biến dị. Dị năng của tôi vừa rồi đã nói cho em biết rồi, là thao túng thời gian, còn dị năng của em…”

Rhein biết về dị năng thiên phú.

Trong mỗi bài giảng của Giáo hội về ma cà rồng, đều luôn nhấn mạnh về dị năng thiên phú của ma cà rồng.

Đó là “những thành phẩm dơ bẩn nhận lại sau khi bán đi linh hồn mình, có đến trăm ngàn loại, phong phú như giống loài ác ma trong địa ngục, tà ác đến mức chúng ta không thể tưởng tượng nổi.”

Những ai dốc lòng trở thành Thánh kỵ sĩ đều có thể thuộc làu làu mỗi một thông tin liên quan đến sinh vật hắc ám, đây không phải lần đầu Rhein nhớ tới câu nói đó, nhưng lần này khi nghĩ về nó, một loại cảm giác đột ngột và xa lạ bỗng dâng lên từ trong cơ thể Rhein.

Có một cỗ sức mạnh hoàn toàn mới ẩn giấu trong cơ thể cậu.

Cậu cảm nhận được cổ lực lượng này hết sức rõ ràng, cậu thử lần mò, cỗ sức mạnh kia như là một bộ phận của cơ thể, dễ dàng sai khiến, nó di chuyển trong thân thể rồi tràn ra bên ngoài hết sức tự nhiên ——

Hương vị mát lạnh đột nhiên xuất hiện ngay tại chóp mũi Rhein, hơi nước mờ ảo bao bọc lấy cậu.

Cậu ngơ ngác nhìn quanh bốn phía.

Không biết từ bao giờ mà sương đã đọng lại trong gian nhà gỗ.

Một tấm màn màu xanh nhạt phủ lên trên những vật dụng cũ, xóa đi vẻ hoang tàn của phòng ốc. Ánh nắng ngoài cửa sổ rọi vào, tinh vân lộng lẫy ra đời.

Rhein phát hiện, năng lực mới xuất hiện trong thân thể mình, thoạt nhìn không có vẻ tà ác.

Nhưng có lẽ… đây là cách mà quỷ dữ ngụy trang cho sự tà ác của chúng.

Suy cho cùng, những đồ vật mỹ lệ thường ẩn chứa kịch độc.

Bởi vì đây là lần đầu dị năng của Rhein được kích phát, nên mặc dù Tịch Ca cảm thấy mình  đang ngâm trong một căn phòng ẩm ướt đến mức có thể vắt ra nước, hắn vẫn không quấy rầy Rhein. Hắn kiên nhẫn chờ đợi, mặc đối phương thao túng dòng nước, khống chế dòng nước biến thành đủ loại hình thái, tụ lại rồi phân tán, làm đủ thứ chuyện trên đời.

Cuối cùng, “Ba” một tiếng.

Dòng nước vờn quanh nhà gỗ, lau dọn một lượt trái phải trước sau rồi biến mất ngoài ô cửa sổ.

Rhein vẫn chưa hết hứng thú với năng lực mới, nhưng năng lượng trong cơ thể đã dùng hết hoàn toàn.

Tịch Ca mở mắt sau giấc ngủ say.

Trong lúc chờ đợi, hắn lại nhắm mắt lần nữa, thông qua giấc ngủ để sắp xếp lại ký ức của mình.

Những cảnh tượng trong quá khứ lần lượt xuất hiện trong đầu hắn, hầu hết đều là những mảnh kí ức xa xăm.

Hắn mặc trường bào đen tuyền đi qua đi lại trong một toà lâu đài cổ…

Hắn đứng trong đám người, đám người nọ đều phủ phục dưới chân hắn…

Hắn làm đủ loại thí nghiệm, hắn có một cuộn da dê với những hàng chữ xiêu vẹo, mọi người xung quanh đều tôn hắn là “Phù thủy” …

Sau đó Tịch Ca bị động tĩnh từ Rhein đánh thức.

Hắn nhìn thoáng qua Rhein.

Đối phương trông có vẻ rất lo âu, răng nanh cậu đâm ra bởi vì cơn khát máu, đầu lưỡi không ngừng mơn trớn cánh môi, ánh mắt cậu có chút tan rã, chuyển động qua lại, như đang tìm kiếm thứ gì đó có thể giải tỏa dục vọng.

Tịch Ca ngồi xuống sô pha, hắn vạch trần Rhein: “Em muốn uống máu.”

Một cái roi vô hình nện trúng Rhein.

Niềm vui thích khi đạt được năng lực mới chợt vụt tắt, giáo dục nhiều năm qua lần nữa đẩy cậu vào thống khổ sâu sắc.

Huyết tộc là loại ác ma chuyên sống về đêm, cướp đoạt mạng sống của nhân loại.

Hiện giờ, cậu biến thành ma cà rồng, máu của người vô tội nhuốm đầy hai tay cậu…

Tịch Ca đã nhìn thấu tất cả từ nét mặt của Rhein.

Bì Bì ở tương lai vẫn luôn nói mình theo chủ nghĩa ăn chay, nhưng cậu lại chẳng hề do dự khi uống máu kẻ địch.

So ra, Bì Bì trước mặt này mới chân chính là ăn chay.

Một vài ý nghĩ nhàm chán xẹt qua trong đầu Tịch Ca.

Nhưng hắn vội ngừng lại. Vì đề phòng Rhein tiếp tục để tâm vào những chuyện vụn vặt, hắn liền bịa ra một câu chuyện hết sức nực cười: “Bình thường huyết tộc sẽ hút máu nhân loại để kiếm sống, nhưng nếu em không muốn, em có thể hút máu của động vật, hoặc là hút máu mà nhân loại hiến tặng, đây là phong cách ăn chay của huyết tộc, bọn họ được xưng là những huyết tộc có tố chất.”

“Đương nhiên, ” Tịch Ca còn nói, “Nếu em không muốn hút máu nhân loại, cũng không muốn hút máu động vật, em vẫn có thể hút máu của tôi.”

Hắn dứt lời, liền siết chặt tay lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay, máu tươi từ bên trong chảy ra, nhuộm đỏ ngón tay của hắn.

Tịch Ca dùng ngón tay dính máu quệt lên môi Rhein.

Dưới sự tô điểm của máu tươi, đôi môi nhợt nhạt trở nên rực rỡ loá mắt, càng làm nổi bật làn da trắng nõn, có ảo giác như vương tử ánh sáng đang bị nhấn chìm vào trong bóng tối.

Tịch Ca hỏi Rhein: “Hương vị thế nào?”

Rhein không kiềm chế được mà liếm liếm máu trên môi.

Ngay khi cậu nhấm nháp được máu Tịch Ca, mùi vị trước nay chưa từng có đã chế ngự cậu.

Cậu đạt được thỏa mãn tuyệt đối, cả cơ thể lẫn linh hồn đều tràn ngập sung sướng.

Vị giác bị đánh thức, cơ thể bị đánh thức, cuối cùng, Rhein đã không thể khống chế được dục vọng.

Cậu đã hoàn toàn bị dục vọng cầm tù.

Suy sụp, vướng mắc, cuối cùng cậu cũng thật sự khuất phục trước hiện thực, khuất phục trước Tịch Ca.

Cậu đi vài bước đến trước mặt Tịch Ca, quỳ một gối xuống, giống như kỵ sĩ đối đãi với quân chủ của mình, nâng tay đối phương lên, tận tình hưởng thụ nguồn sinh mệnh vô giá.

Cuộc sống trong rừng biệt lập với thế giới bên ngoài.

Khu rừng ngay sát thành thị này dường như cũng không có thắng cảnh gì đặc sắc, Tịch Ca và Rhein ở lại trong rừng suốt bảy ngày, ngoại trừ mấy con nai rừng, mấy con thỏ nhỏ, hoàn toàn không thấy một bóng người.

Bọn họ sống trong căn nhà gỗ, Tịch Ca sắp xếp lại ký ức của mình, tìm cách mở ra khe hở thời gian để trở về hiện tại.

Rhein thì đã dần quen với cơ thể mới của mình, ngày ngày rèn luyện dị năng thiên phú.

Tịch Ca phát hiện, căn nhà gỗ họ cư trú tạm thời này cũng không lớn lắm, chỉ có một gian phòng khách và một phòng ngủ, tất nhiên trong phòng ngủ cũng chỉ đặt một cái giường.

Đôi khi bọn họ sẽ nghỉ ngơi trên giường, đôi khi lại để không. Tuy nhiên, sau vài lần chung đụng, lúc Rhein tỉnh dậy, luôn thấy mình đã lăn đến trong ngực Tịch Ca.

Tư thế ngủ của mình thật sự kém vậy ư?

Rhein có hơi ngượng ngùng, lại không thể trịnh trọng đi xin lỗi vì cảm thấy mình chuyện bé xé ra to. Vì vậy, cậu đành phải cố gắng dậy sớm hơn Tịch Ca một chút, tranh thủ thời gian bò khỏi ngực đối phương, làm bộ chưa xảy ra chuyện gì.

Nhưng tối hôm đó, khi Rhein tỉnh giấc, phát hiện bên cạnh trống trơn, không thấy Tịch Ca đâu cả.

Chính trong nháy mắt này, một nỗi buồn u uất và tịch mịch bỗng dâng lên trong lòng Rhein.

Cậu nhìn lên bầu trời qua khung cửa sổ.

Ánh trăng cũng tịch mịch như cậu.

Cậu muốn trở về thị trấn, trở lại với xã hội loài người.

Cậu muốn trở lại Quân đoàn thần thánh, ở bên bè bạn.

Cậu còn muốn về nhà, nhìn xem cha mẹ có nóng ruột nóng gan, có lo lắng tìm kiếm tung tích của mình hay không…

Khát vọng sinh trưởng như cỏ dại.

Rhein không kiểm soát được bản thân, đêm hôm đó, cậu rời khỏi rừng rậm, trở lại thị trấn.

Cậu về nhà trước tiên.

Nhìn từ xa, trang viên đèn đuốc sáng trưng.

Cậu đứng trong bóng tối, nín thở nhìn vào bên trong với vẻ chờ mong.

Ánh đèn rực rỡ, trên bàn bày biện đủ loại thức ăn.

Cha mẹ và anh trai, còn có cháu trai mới hai tuổi của cậu nữa đều đang ngồi cạnh bàn, bọn họ cười nói vui vẻ, nhấm nháp mỹ vị dưới ánh đèn sáng ngời.

Người trong phòng thản nhiên đắc chí như thế, dường như cuộc sống vô cùng mỹ mãn.

Không ai quan tâm tới cậu, không ai nhớ đến cậu.

Rhein lùi lại một bước.

Cậu đá phải chiếc xô thiếc đặt trong hoa viên, tiếng “loảng xoảng” truyền xa trong đêm tối.