Tại thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, nội tâm Bá tước trào ra vô số tiếng hò hét, gã muốn giãy dụa, nhưng độc tố đã hoàn toàn ăn mòn huyết dịch trong cơ thể, gã giống như một con chó chết bị kéo lê trên mặt đất toàn vũng nước đục.
Bùn đất bám trên khuôn mặt của gã, một phút trước làn da hẵng còn tươi mới giờ đây đã phủ kín những vết rạn, mặt mày tái nhợt, lộ ra vẻ tím tái như xác chết.
Gã đột nhiên nhớ tới lúc mới bước vào rừng, Tịch Ca đã nói với gã một câu bao hàm đồng cảm.
“Xem ra ngươi không đi được rồi.”
Đây là vô tâm, hay là cố ý?
Từ lúc đó, Tịch Ca đã nhìn thấy kết quả này rồi ư?
Tại sao… điều đó là không thể… mình tiếp xúc với Công tước Đức Mộc mấy năm qua… còn không hiểu hết được suy nghĩ trong lòng Công tước Đức Mộc…
Tại sao mới gặp mặt Công tước Đức Mộc… đã… hiểu… đoán trước được…
“Bịch” một tiếng.
Bá tước lọt vào trong hố.
Những viên tinh thể rực rỡ đè ép hai má Bá tước, bộ rễ nâu vừa mới rút khỏi mặt đất lần nữa co rúm, phủ lên thân thể Bá tước.
Ánh sáng mờ dần rồi biến mất.
Chưa bao giờ như lúc này, Bá tước lại khao khát muốn giữ lại ánh mặt trời đến thế.
Ngón tay gã run rẩy, cong lại hệt như chân gà, gã cố sức vươn tay, bắt lấy tia sáng cuối cùng.
Mà đại thụ lạnh lẽo đã kết thúc tất cả.
Lại có vài rễ cây từ bên cạnh xông đến, chúng nó đan xen, khóa chặt con mồi trong lưới.
“Bang bang” Những tiếng vang mỏng manh truyền đến từ sau lưng Bá tước.
Nhưng tiếng vang chỉ duy trì trong giây lát.
Tổng cộng năm phút đồng hồ, không dài cũng không ngắn, âm thanh thuộc về Bá tước đã tắt lịm.
Công tước Đức Mộc vừa nhắm mắt.
Tinh thần đã trải rộng khắp khu rừng.
Ông ta lại xác nhận thêm lần nữa, trong rừng rậm, ngoại trừ mình ra, không còn ma cà rồng nào khác.
Ông ta liền vẫy tay.
Đột nhiên, một khóm hoa loa kèn chạy ra từ trong rừng sâu, chạy thẳng đến dưới chân Công tước Đức Mộc mới dừng lại.
Công tước Đức Mộc ngồi khoanh chân.
Thế giới Hắc Ám bên trong vực sâu có “mắt hộp” để liên lạc, thì ở bên ngoài vực sâu, đương nhiên sẽ có nhiều phương thức liên lạc đa dạng hơn. Trên thực tế, mỗi một vị Công tước, đều sở hữu một cách liên lạc độc đáo.
Bình thường có lẽ bọn họ sẽ sử dụng di động, nhưng khi phải thông báo tin tức cực kỳ quan trọng, huyết tộc luôn luôn tin tưởng năng lực của mình hơn.
Khóm hoa loa kèn này chính là đạo cụ để Công tước Đức Mộc liên lạc với người khác.
Công tước Đức Mộc nói với hoa loa kèn: “Liên lạc với Thân Vương đại nhân.”
Khóm hoa run rẩy một hồi, giữa những đóa hoa nhiều màu sắc, một đóa hoa màu đen đột vươn đến.
Đóa hoa màu đen to gấp đôi hoa loa kèn bình thường, thân cây nâng đỡ đóa hoa tới bên cạnh Công tước Đức Mộc.
Công tước Đức Mộc hướng thẳng nụ hoa, trầm giọng nói: “Thân Vương đại nhân, ngài có ở đó không? Tôi có một việc cực kỳ quan trọng cần bẩm báo…”
Giọng nói này xuyên qua vô số không gian, cùng lúc này, vang lên trong cung điện của một quốc gia nào đó.
Vệ binh vác súng trên vai, quân phục phẳng phiu thủ đứng gác trước cửa phòng khách hoàng cung.
Trong phòng khách, tấm rèm dày nặng che khuất tất cả những cánh cửa sổ có ánh sáng lọt vào.
Giữa ban ngày ban mặt, quốc vương, Thủ tướng, thượng tướng, quốc vụ khanh, bốn vị đầu sỏ quốc gia cùng ngồi trong phòng khách với ánh đèn mờ ảo, nhấm nháp một ly đồ uống đỏ tươi với hương vị kỳ lạ.
Khi âm thanh này vang lên, tiếng nói chuyện trong phòng khách chợt ngừng lại, ánh mắt của bọn họ cùng hướng về phía người thứ năm đang ở đây.
Trong phòng khách, ngồi ở vị trí chính giữa không phải quốc vương cũng không phải Thủ tướng.
Gã là người thứ năm ở đây, là một “Thân Vương” nào đó.
Gã đứng dậy, từ góc khuất u ám bước ra ánh sáng.
Ngoài dự đoán, người được tôn là “Thân Vương” này lại khác xa với ấn tượng của tất cả mọi người.
Gã không còn trẻ trung, nhưng cũng không già nua, nhìn qua cùng lắm mới hơn ba mươi, mặc áo sơ mi kẻ caro sặc sỡ cùng một cái quần da bó sát, dưới chân gã là đôi giày thể thao, trên người còn khoác áo da ghim đầy đinh tán.
Ăn mặc như vậy cũng chẳng có vấn đề gì lớn, nhưng trừ phi chủ nhân hoàng cung là một người đam mê rock lâu năm, nếu không bộ cánh này sẽ phù hợp với sân khấu rock and roll hơn.
Chủ nhân cung điện có phải người yêu thích rock and roll không thì chưa rõ.
Nhưng hiển nhiên, từ khi Thân Vương đứng lên, bốn người đang ngồi đều câm như hến.
Thân Vương lắc lắc ly thủy tinh trong tay, chất lỏng màu đỏ ấm áp trong ly thủy tinh khẽ sánh lên, tản mát ra mùi thơm ngào ngạt. Hắn hít một hơi thật sâu, tiếp đó ra hiệu dừng cho bốn người kia dừng lại.
Động tác này có hay không cũng như nhau, bởi vì ngoại trừ giọng nói “Thân Vương đại nhân ——” từ trên người gã, không có âm thanh thứ hai dám phá vỡ im lặng.
Thân Vương móc trong túi ra đóa hoa loa kèn nhỏ xíu, gã nhét hoa loa kèn vào lỗ tai.
Cuối cùng Thân Vương cũng mở miệng, gã hỏi người bên kia: “Đức Mộc, chuyện gì?”
Giọng nói của gã hoàn toàn không liên quan gì đến bề ngoài đậm chất Punk của mình, tràn ngập uy nghiêm và dày nặng, như tiếng gió rít nơi vực sâu lạnh thấu xương.
Âm thanh của Công tước Đức Mộc cũng truyền đến từ bông hoa loa kèn, ông ta cực kỳ nghiêm túc: “Thân Vương đại nhân, Rhein trở lại —— “
“Pặc” một tiếng.
Ly rượu trong tay Thân Vương bị bóp nát, thủy tinh cùng máu tươi bắn ra khắp nơi, phần lớn bắn lên chủ nhân chân chính của hoàng cung, vị quốc vương đã già nua.
Công tước Đức Mộc vẫn còn đang nói: “Rhein không chỉ trở lại, còn khôi phục được thực lực vốn có. Hắn ta dẫn theo một người khác trở về, thực lực của người kia không thua kém gì hắn, tạm thời tôi không thể xác định được cấp bậc của người kia, nhưng có lẽ, dị năng của hắn liên quan đến đóng băng…”
Nói đến nơi đây, giọng điệu trầm thấp của Công tước Đức Mộc bỗng nâng cao lên, còn xen lẫn vẻ kinh sợ:
“Khoan, các ngươi? Sao các ngươi vẫn còn ở đây, các ngươi sao có thể —— không!”
“Đức Mộc?” Thân Vương hỏi.
Nhưng Đức Mộc không thấy trả lời, giây tiếp theo, thông tin gián đoạn!
Giờ phút này, trong rừng rậm.
Công tước Đức Mộc lui về sau một bước, hoảng hốt nhìn hai người đột ngột xuất hiện trước mặt mình!
Tịch Ca vẫn nhàn nhã như trước.
Hắn cảm thán: “Tiểu thuyết đều lấy tư liệu từ cuộc sống, nhân vật phản diện ngoài đời thật cũng không khác nhân vật phản diện trong tiểu thuyết là bao, nói chung có thể quy thành ba định luật: nhân vật phản diện luôn nói dối, nhân vật phản diện luôn độc ác, nhân vật phản diện đánh hết tên này sẽ còn tên khác. Nhân vật phản diện thật chẳng có tí sáng tạo nào.”
Rhein khẽ liếc Tịch Ca một cái, ngươi quên ngươi cũng là ma cà rồng rồi ư? Phản diện như ngươi quả thật có sáng tạo.
Đang bối rối vì đột nhiên có hai người xuất hiện nên Công tước Đức Mộc nhất thời không để ý bọn họ đang nói gì, lúc này Công tước Đức Mộc cuối cùng cũng kéo xuống lớp ngụy trang của mình, ông ta lạnh lùng nói: “Ta kiểm soát hoàn toàn khu rừng này, taij sao các ngươi có thể tiến vào ——” nhưng giây tiếp theo, ông ta liền kịp phản ứng, “Các ngươi thông qua mạch nước ngầm!”
Rhein lạnh lùng nói: “Ta đã nói rồi, rừng rậm của ngươi có điểm yếu rất lớn, nó là chiến trường của ngươi, nhưng cũng là chiến trường của ta.”
Công tước Đức Mộc: “Các ngươi là cố ý để ta liên lạc với Thân Vương đại nhân!”
Tịch Ca: “Dù sao thì bên ngoài vực sâu, thế lực của huyết tộc rất lớn, chúng ta đi tìm Thân Vương thì phải tìm tới khi nào chứ? Còn không bằng tạo cơ hội để hắn tự tới tìm chúng ta. Nếu tôi đoán không nhầm, hiện giờ chỉ có mình Thân Vương của người là biết tin Rhein trở lại?”
Nói tới đây, Tịch Ca chợt mỉm cười:
“Ông nói xem, hắn biết được vị trí chính xác của Rhein, thì sẽ chia sẻ tin tức này với ba Thân Vương khác, hay là tự mang người đến? Nếu như là tôi, tôi sẽ tự giải quyết. Dù sao Cain chỉ có một, bí mật của Cain, cũng chỉ có một —— “
Mà đối với bọn họ, chiến đấu với bốn Thân Vương và chiến đấu với một Thân Vương, là hai loại kết quả hoàn toàn khác nhau.
Mong rằng tên Thân Vương nai tơ này cắn câu chạy đến nộp mạng trước khi những Thân Vương khác nhận được tin tức.
Công tước Đức Mộc dần dần tỉnh táo lại.
Ông ta nghe hiểu hàm nghĩa trong lời nói của Tịch Ca, nhưng ông ta không cho là đúng, lực lượng của Thân Vương là vô hạn, ông ta từng giao thủ với Thân Vương đại nhân, cái loại lực lượng đủ để khiến ông ta sợ hãi suốt đời!
Ánh mắt của ông ta bắt đầu thay đổi.
Vẻ lười biếng ngụy trang trên gương mặt dần biến mất, thay vào đó, ánh mắt càng trở nên cay nghiệt, lạnh lẽo.
Ông ta nhìn Tịch Ca và Rhein bằng ánh mắt hoài nghi, ông ta thì thào như rắn độc phun lưỡi: “Vậy cũng không đúng, cho dù các ngươi lẻn vào từ dưới lòng đất, khu rừng của ta cũng tràn ngập khí độc khiến huyết tộc điên cuồng, chỉ cần ngây người trong rừng rậm một đoạn thời gian, khí độc liền sẽ xâm nhập vào cơ thể các ngươi qua da, xâm nhập vào máu của các ngươi, các ngươi sẽ bất tri bất giác trúng độc mà không hề hay biết…”
Tịch Ca: “Về vấn đề này, đẩy lùi thời gian một chút là giải quyết được thôi.”
Trong đầu xẹt qua một tia sáng, Công tước Đức Mộc gian nan nói: “Ngươi có hai loại dị năng, dị năng chính của ngươi là thao túng —— “
Công tước Đức Mộc còn chưa kịp dứt lời!
Ý định chân chính đã bại lộ, ba người cùng ra tay!
Đối với một nhân vật phản diện đã biết được năng lực thật sự của mình, Tịch Ca sẽ không buông tha cho đối phương
Rừng rậm bắt đầu biến hóa.
Cây cối lay động, dây leo đong đưa, tất cả động vật sống trong rừng sâu dường như đều điên cuồng, nhằm về phía Tịch Ca và Rhein. Vào giờ phút này, một khu rừng rộng lớn đã biến thành cỗ máy chiến đấu.
Cỗ máy chiến đấu quyển động bánh răng, mở ra cái miệng khổng lồ, chuẩn bị cắn xé kẻ địch thành mảnh nhỏ!
Rừng rậm nổi lên, Công tước Đức Mộc cũng đứng dậy.
Cơ thể của Công tước Đức Mộc dần mờ nhạt, chuẩn bị hòa vào rừng rậm.
Đúng lúc này, dòng nước từ dưới đất vọt lên, hóa thành nhà lao hình hộp, giam Công tước Đức Mộc vào trong!
Đồng thời, Tịch Ca sử dụng thiên phú thứ hai của mình, đông hình hộp lại thành băng.
Trong sương giá, Công tước Đức Mộc bị ngăn cách khỏi rừng rậm, cơ thể vừa mới nhạt dần giờ lại trở nên rõ nét, ông ta đang định ra tay, Tịch Ca lại dùng thiên phú thứ nhất của mình, tạm dừng thời gian của Công tước!
Giữa không trung bỗng xuất hiện một chiếc đồng hồ quả quýt với những đoạn dây leo quấn quanh.
Ngay khi đồng hồ quả quýt tạm dừng, bàn tay của Rhein đã xuyên qua lớp băng, cũng xuyên qua ngực Công tước Đức Mộc.
Cậu lấy ra nguyên tinh từ trong ngực Công tước Đức Mộc.
Sau khi tạm dừng vài tích tắc, đồng hồ quả quýt lại chạy đều.
Nhà lao bằng nước cũng bốc hơi.
Công tước Đức Mộc vẫn đứng ngây người tại chỗ.
Ngực ông ta đã thủng ra một cái động.
Nguyên huyết bị lấy đi, vào giờ phút này huyết dịch của ông ta đã mất đi sức sống. Vẻ ảm đạm xuất hiện trên gương mặt, vết rạn che kín da tay.
Ông ta vẫn không nhúc nhích, ngay khi ông ta biến thành cát bụi và tiêu vong, khu rừng rộng không thấy biên giới này dường như cũng héo rũ rồi co rút lại.
Tịch Ca nói với người trước mặt: “Biết sai lầm lớn nhất của ông trong trận chiến này là gì không? Ông không nên xuất hiện trước mặt tôi, muốn khống chế thời gian của cả khu rừng rất phức tạp, nhưng nếu chỉ cần khống chế thời gian của cơ thể —— bất cứ một cơ thể nào, đều không cần tốn nhiều công sức.”
“Nhưng có lẽ, thân phận Công tước và mọi điều thuận lợi đã khiến ngươi quên mất phải cảnh giác mọi lúc mọi nơi…”
Giọng nói của hắn hạ thấp.
Công tước Đức Mộc cùng rừng rậm của ông ta cùng biến mất khỏi thế gian, chỉ còn lại đống tinh thể lớn nhỏ, rơi rải rác trên mặt đất.