Đèn treo tường chợt lóe lên ánh sáng sượt qua con ngươi của Rhein, kéo cậu trở về thực tại.
Ta đã lâu không nhớ tới y.
Rhein khẽ thở dài.
Phàm là người từng gặp qua y, quả thật không có cách nào quên lãng y, cho dù y chẳng khác nào cơn gió, bất chợt đến, rồi rời đi cũng quyết tuyệt…
Rhein chỉ thất thần trong giây lát, thất thần xong, cậu đột nhiên nhìn chằm chằm Tịch Ca.
Hiện giờ ta cũng đã có hậu duệ, ta sẽ dạy dỗ hậu duệ thật tốt, đến khi hắn hoàn toàn trưởng thành.
Cậu thầm nghĩ.
Ngươi thấy rồi chứ, ít nhất tại thời điểm hiện tại, ta đã mạnh hơn ngươi, mạnh hơn rất nhiều…
“Ngươi…” Rhein đã hoàn toàn khống chế được tâm tình, cậu nhìn Tịch Ca tìm từ để diễn tả, “Lúc ngươi dùng dị năng trong nước, có cảm thấy trống rỗng, kiểu như năng lượng bị tiêu hao đi quá nhiều không?”
“Không hề, tôi cảm giác năng lượng rất dư thừa.” Tịch Ca nói.
“Vậy thì không đúng.” Rhein bỗng nhiên nhíu mày, “Nếu năng lượng trong cơ thể ngươi dồi dào, tại sao chỉ có thể ngừng được thời gian ngắn như thế?”
“Thật ra tôi cũng từng nghĩ đến vấn đề này.” Tịch Ca trầm ngâm, “Tôi nghĩ, nếu luyện tập nhiều lần sẽ có thể tự do kéo dài thời gian tạm ngừng, tự do lựa chọn đối tượng tạm ngừng, thậm chí có thể rút ngắn hoặc kéo dài thời gian… theo cách nói của cậu là ‘phương pháp sử dụng’ phải không?”
“Nhưng trên thực tế tôi lại không thể làm đươc việc đó, cuối cùng tôi nghĩ…” Tịch Ca dang hai tay ra, “Sức mạnh của tôi rất lớn, nhưng tôi không thể sử dụng.”
Tịch Ca dứt lời, ba người lại nhìn nhau.
Lý Lập Phương không có gì để nói, cậu ta hoàn toàn mù tịt về cách vận hành thiên phú của chủng tộc ma cà rồng.
Rhein thì phát hiện một chuyện cực kỳ đáng sợ, cậu cũng giống Lý Lập Phương hoàn toàn im lặng. Cậu vốn cho rằng mình đã hiểu hết mọi tình huống của huyết tộc, nhưng hiện tại xem ra…
Cậu đỡ trán: “Ngươi chờ, chờ ta trở về thỉnh giáo một số trưởng lão trong tộc…”
Ngoài miệng thì cậu nói vậy, nhưng thật ra trong lòng không ôm quá nhiều hy vọng, trưởng lão thật sự có thể giải quyết vấn đề của Tịch Ca ư?
Lý Lập Phương nghĩ nghĩ, nêu ý kiến: “Lúc trước không phải có một tên chủ quán trà sữa nói có thể kiểm tra năng lực của cậu một cách toàn diện à? Hay là tìm anh ta đến xem thử?”
Tịch Ca bĩu môi: “Tìm gì nữa? Anh ta đang đứng ngoài cửa sổ kia kìa!”
Lý Lập Phương hoảng sợ, cậu ta thuận theo nhìn lại, thật sự phát hiện một bóng người đứng dưới ngọn đèn đường qua bóng cây mơ hồ.
Cậu ta nói: “Anh ta đến đây làm gì, tới tìm cậu à? Anh ta thật kiên trì…”
Hắn dứt lời, đột nhiên nghĩ tới, nói với Rhein: “Bì Bì, không phải cậu bảo muốn tìm thế giới hắc ám của nơi này sao? Bên ngoài có một người đó, muốn gọi anh ta vào không?”
Rhein không yên lòng: “Đừng sốt ruột, thế giới hắc ám cũng đâu có chạy mất, không cần hắn dẫn đường…”
Tịch Ca cảm thấy, huyết tộc đúng là một chủng tộc làm gì cũng chậm chạp từ tốn.
Hắn hy vọng không phải ai trong huyết tộc cũng có tác phong như mấy ông lão thế này.
Mấy người đang nói chuyện, di động Tịch Ca đột nhiên rung lên. Hắn cầm lên liền thấy, có người gửi hắn mấy tin nhắn hình ảnh. Không đợi hắn ấn vào tin nhắn, điện thoại lại vang lên, lần này là một cuộc gọi, trên màn hình hiện lên dòng chữ “Chó săn số một”.
Hallen à… Tịch Ca sao cũng được tiếp điện thoại: “Chuyện gì?”
Hallen thật cẩn thận mở miệng: “Tịch Ca…”
Lúc kêu cái tên này lên, Hallen cảm thấy như mình đang gọi đối phương là “Tịch ca” vậy. (ý là gọi “anh Tịch” ấy)
Hắn nói: “Cái đó, tôi đã liên hệ với Superstar rồi, quả thật Superstar bị vướng vào một vụ rất rắc rối, hắn tỏ vẻ cực kỳ tiếc nuối vì không gặp được Tịch Ca cậu đó, còn bảo tôi chụp hai tấm ảnh, chuyển lời đến cậu, tuy rằng hắn không ở, nhưng hắn sẵn sàng để ảnh chụp của mình làm bạn bên cậu…”
Nghe như tôi thành cái tên fan cuồng rồi ấy, còn là tên fan cuồng bị ghẻ lạnh nữa chứ.
Tịch Ca buồn bực: “Có phải đột nhiên anh không muốn sắp xếp để tôi và Superstar gặp nhau nữa?”
Hallen: “…” Đòi mạng, trực giác của tên phú nhị đại này sắc bén quá đi mất! Không phải mấy tên nhà giàu đều ngu đần như nhau à?
Tịch Ca: “Xem ra trong khoảng thời gian tôi vắng mặt, Superstar đã cho anh không ít chỗ tốt, thậm chí không cần bỏ chặn Weibo nữa ha.”
Hắn nói xong, đưa di động đến trước mặt, tùy ý mở tin nhắn hình ảnh Hallen mới gửi tới, tiếp đó hắn khịt mũi nói với Lý Lập Phương: “Không cần gặp nữa.”
Dứt lời, hắn liền chuyển di động qua cho Lý Lập Phương, trên màn hình di động, đôi găng tay của Superstar vô cùng rõ nét, cùng một kiểu dáng với đôi trên tay Tịch Ca.
Đầu bên kia điện thoại, Hallen vừa nghe thấy giọng điệu của Tịch Ca liền biết xong đời, hắn vội vàng nói: “Tịch ca! Tịch đại ca! Ngài không thể làm vậy được, trong tay tôi vừa có một tin nóng hổi, là một đoạn video ngọc nữ thuần khiết trong giới giải trí, tự nhận là chưa từng yêu đương thuê phòng với đàn ông, cậu niêm phong tôi không phải chuyện lớn gì, quan trọng là cậu đang chặn lại con đường tìm đến sự thật của các fans ngoài kia, cậu làm tổn thương một người chẳng hề gì, nhưng giờ đây cậu đang làm vô số fans chân thành chờ đợi trong vô vọng —— “
Tiếng người đàn ông trung niên kêu khóc thảm thiết xuyên qua ống nghe, vang lên trong biệt thự.
Tịch Ca nhìn Lý Lập Phương.
Lý Lập Phương nhìn Tịch Ca.
Bọn họ đều bị câu nói của Hallen hấp dẫn.
Lý Lập Phương uyển chuyển một chút: “Ngọc nữ thuần khiết nào vậy?”
Tịch Ca thì lại trắng trợn: “Trong video có gì?”
Đang đợi những lời này của cậu đây! Hallen lập tức gửi video đến điện thoại của Tịch Ca.
Có thật kìa!
Hơn nữa còn phát ra tiếng động mờ ám!
Tịch Ca vốn chỉ thuận miệng hỏi, thấy thế cũng sửng sốt, hắn vội vàng tải video về, đưa thanh phát về vị trí bắt đầu, sau đó lôi kéo Lý Lập Phương bên cạnh, hai người đoan chính ngồi xuống, liếc nhau, cười bỉ ổi chà xát tay, cùng vươn ngón tay tội ác ra, ấn vào video 18+.
Vừa mới bật video, Rhein liền xách Tịch Ca lên, kéo đến nơi cách video thật xa.
Tịch Ca: “???”
Tịch Ca khiếp sợ: “Bì Bì cậu làm gì đấy Bì Bì, Bì Bì chúng ta xem cùng đi được không Bì Bì.”
Rhein: “Đây không phải là thứ ngươi nên xem.”
Tịch Ca: “Được chứ sao không, tôi hai mươi mốt rồi, đã trưởng thành lâu rồi.”
Rhein lạnh lùng đáp: “Cho dù ngươi có 210 tuổi, thì ở chỗ ta vẫn còn chưa trưởng thành đâu.”
Tịch Ca cảnh báo nói: “Cậu làm vậy sẽ đánh mất tôi đó, Bì Bì.”
Rhein khẽ mỉm cười: “Trước khi đánh mất ngươi, ngươi hãy tận hưởng sự giáo dục của ta.”
Không ổn…
Nhìn dáng vẻ của đối phương hình như nghiêm túc thật.
Giờ thì mình nên nổi đóa lên bởi không được xem video 18+, hay là nổi đóa lên vì bị đánh do xem video 18+ đây?
Đang lúc Tịch Ca cân nhắc trái phải đều thấy hết sức khó xử, di động hắn đột nhiên lại truyền ra tiếng kêu thê lương thảm thiết:
“Tịch Ca! Tịch đại ca của tôi ơi! Tôi chia sẻ video với cậu không phải để cậu lan truyền video bay đầy trời như vậy mà a a a a a!”
Tịch Ca sửng sốt, hắn lập tức nhìn về phía Lý Lập Phương.
Lý Lập Phương thực vô tội, còn có một chút ngại ngùng: “Cái đó, tôi cũng mới gửi cho hai đứa bạn thân thôi mà, còn chưa quá hai phút nữa…”
Bọn họ liếc nhau, cũng không nhìn video nữa, đồng thời mở Weibo, chẳng cần tìm tòi gì nhiều, bọn họ đã thấy ngay đoạn video chình ình trên trang đầu, lượt chia sẻ còn không ít, đã quá mười ngàn.
Hắn lại nhàm chán cố ý tìm một số từ mấu chốt trên Weibo, kết quả chớp mắt đã bắn ra mấy ngàn kết quả, mỗi một bài Weibo đều khơi dậy cảm giác hưng phấn của người đọc.
“Bát quái quả nhiên là tài sản chung của nhân dân!” Tịch Ca cảm khái một tiếng.
“Vậy xin ngài thương xót, bỏ chặn Weibo tôi đi được không?” Điện thoại còn chưa ngắt, trong thanh âm của Hallen mang theo tiếng khóc nức nở.
“Đừng nóng, dù sao đã có người tung ra trước rồi, đợi lát tôi bỏ chặn cho anh…” Tịch Ca nói cho có lệ, rồi ngắt cuộc gọi.
Tiếp hắn lại làm mới Weibo lần nữa, quả nhiên, video lọt hot search, theo sát cũng là một đề tài mới đăng có tag, tag là #anh trai rải tiền#.
Xuất phát từ tò mò, Tịch Ca liền ấn vào cái tag này.
Sau đó hắn liền nhìn thấy ảnh chụp và video Superstar đeo đôi găng tay đang điên cuồng ném tiền.
“Cái tên anh trai rải tiền này ——” Tịch Ca cùng Lý Lập Phương mở miệng cùng lúc.
“Cậu cũng thấy à?” Hai người lại đồng thanh.
“Tin tức của các ngươi thật linh thông.” Rhein bên cạnh đánh giá khái quát, “Hơn nữa còn thường trùng hợp đụng nhau.”
Tịch Ca thầm thở dài, lên tiếng trước: “Hai đoạn video này thời gian rất gần nhau, tôi đoán tám phần tin tức của Hallen là lấy từ chỗ Superstar.” Hắn lại hỏi Lý Lập Phương, “Không phải đôi găng tay này của cậu chỉ đơn giản có tác dụng dồn năng lượng cơ thể vào một vị trí ư? Gã hết khiêng xe rồi quay video rồi rải tiền, chạy nhảy khắp nơi như thế, có khác gì mắc chứng rối loạn tăng động đâu?”
Nhất thời, Lý Lập Phương lâm vào quẫn cảnh chẳng khác gì Rhein.
Cậu ta vốn cho rằng mình hoàn toàn nắm rõ được công dụng của đôi găng tay mình chế tạo ra.
Nhưng giờ cậu ta bỗng phát hiện, chính mình thật ra cũng không hiểu biết đủ.
Cậu ta do dự mãi mới nói: “Thông thường mà nói… Cơ thể người bùng nổ trong nháy mắt có thể nâng được cả cái xe… Lúc trước cũng có bài báo đưa tin như vậy mà. Nhưng mà năng lượng ẩn chứa trong cơ thể con người chỉ có hạn …”
Khóe miệng Tịch Ca trề xuống: “Phân tích ngắn gọn thôi.”
Lý Lập Phương: “Nói đơn giản một chút, nếu như Superstar không có siêu năng lực, gã không thể hoạt bát được như vậy đâu, sau khi gã vác cái xe đó đáng nhẽ nên nằm lên giường ngáy khò khò hoặc là rên rỉ thảm thiết mới đúng.”
Nói xong trọng điểm, Lý Lập Phương cẩn thận đề nghị: “Tôi cảm thấy tình huống có hơi đặc biệt, nếu chúng ta không gặp được Superstar, hay là thử liên hệ với Superstar, nhắc nhở đối phương chú ý thân thể, sử dụng cẩn thận món trang bị không rõ nguồn gốc này.”
Tịch Ca không có ý kiến gì, hắn chuẩn bị nhắn tin cho Hallen, có điều trước khi gửi đi, hắn đột nhiên rì rầm: “Nếu tối hôm nay Superstar đến gặp tôi, và nghe theo lời đề nghị của chúng ta, kiểm tra thân thể rồi đi nghỉ ngơi, Hallen sao có thể tóm được vụ scandal nóng hổi đêm nay?”
Lý Lập Phương: “Ừm…”
Tịch Ca: “Ừm…”
Trong nháy mắt này, hai người vậy mà đều nghe được tiếng lòng đau đáu của nhau.
Đau lòng xong, vẫn là Tịch Ca bắt nhịp: “Không có Trương đồ tể, chẳng lẽ không có thịt lợn ăn (1)? Tuy rằng còn nhiều nghi vấn xoay quanh chuyện Superstar nhặt được đôi găng tay, nhưng muốn sử dụng thì phải đi kèm với hướng dẫn đúng không nào?”
Lý Lập Phương không nói gì.
Cậu ta đang cúi đầu ấn di động, không biết đang làm gì.
Tịch Ca tò mò nhòm vào màn hình đối phương một cái, phát hiện đối phương đang nhắn lại dưới một trang Weibo tên là “Phân đội nhỏ theo đuôi anh trai rải tiền”, gọi tắt là “Team anh trai rải tiền”.
Tịch Ca: “Đây là cái gì?”
Lý Lập Phương: “Đây là trang Weibo đầu tiên đăng tải video và hình ảnh của Superstar ở ngã tư trên phố, đặt biệt danh cho Superstar là anh trai rải tiền, còn phân tích tâm lý, hành vi của Superstar, rồi tiết lộ rằng gã không chỉ rải tiền một lần này thôi đâu…”
Tịch Ca bội phục đáp: “Phân tích rất chuẩn.”
Lý Lập Phương đồng ý: “Quả thật rất chuẩn.” Cậu ta tiếp tục nói, “Sau đó hắn đăng Weibo bảo mọi người cùng cầu nguyện, mọi người đều để lại địa chỉ dưới Weibo, mong chờ anh trai rải tiền sẽ ban phát phúc lợi ở nơi mình sống…”
Tịch Ca: “Nói vậy, có lẽ Superstar sẽ thấy bài Weibo này…”
Lý Lập Phương: “Thật ra tôi cũng nghĩ giống cậu.” Cậu ta khụ khụ hai tiếng, “Tôi nhắn lại, muốn gã đi rải tiền ở trường chúng ta.”
Tịch Ca mở Weibo: “Tôi cũng comment, hai người cầu nguyện thì tỷ lệ trúng sẽ cao hơn!”
Lý Lập Phương buồn bực: “BOSS này cậu còn cầu cái gì nữa chứ, cậu có nhiều tiền như vậy rồi.”
Tịch Ca cũng không ngẩng đầu lên: “Tiền mình tự kiếm và tiền từ trên trời rơi xuống có giống nhau không?”
Tối hôm đó cuộc họp chấm dứt, trọng điểm hoàn toàn chệch đường ray sang bài Weibo cầu nguyện.
Tịch Ca suy nghĩ, cảm thấy cho dù Superstar có bị tóm, khả năng cảnh sát thông qua một đôi găng tay mà tra ra mình và Lý Lập Phương cũng không cao, vì thế sau khi gửi tin nhắn cho Hallen, khuyên bảo Superstar chú ý thân thể một chút, liền không còn sốt ruột nữa, tập trung vào nhiệm vụ chính là rèn luyện thân thể và chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới, nhiệm vụ phụ là ăn dưa hóng hớt bát quái, cùng đám bạn học chà chà tay theo dõi bộ phim yêu hận tình cừu trong làng giải trí, ngày qua ngày có thể nói là vô cùng thư thái và dễ chịu.
Thẳng đến một hôm, hắn đột nhiên bị kéo vào một nhóm group chat lạ hoắc, đám người trong group nói thế này.
“Ừm…”
“Ừm…”
“Ừm…”
“Cậu cũng…”
“Đúng vậy…”
“Chẳng lẽ anh cũng…”
“Ờ…”
“Ha hả…”
“Xem ra mọi người đều cùng hội cùng thuyền.”
Tịch Ca: “???”
Hắn xem mãi không hiểu, đánh chữ: “Mấy người nói cái gì mà ra chiều bí hiểm vậy, có phải kéo nhầm người rồi không?”
Trong group không ai trả lời hắn.
Tiếp đó, Tịch Ca phát hiện mình được một người trò chuyện riêng.
Đối phương nói: “Tịch Ca, là tôi kéo cậu vào đấy.”
Tịch Ca: “Ồ, thế cậu là…”
Đối phương: “Tôi cùng trường với cậu, là bạn học cùng năm cùng lớp, ở phòng cách vách cậu… Thôi đi, cái này không quan trọng, quan trọng là nhà tôi cũng có chút tiền, mà gần đây tôi đã nghe ngóng được một tin cực kỳ đáng sợ, tôi cân nhắc mãi, quyết định phải nói cho cậu biết —— “
Người này đánh chữ rất nhanh, hoàn toàn không phải cố làm ra vẻ thần bí, ba xạo một hồi đã đem mọi chuyện giải thích rõ ràng:
“Anh trai rải tiền mà gần đây hot trên mạng ấy, đều cướp tiền từ mấy người phú nhị đại đó, hiện giờ số người bị hại đã vượt quá mười đầu ngón tay rồi, tôi có nghe ngóng được một tin rằng, đối phương đã phát hiện ra cậu và cậu chuẩn bị trở thành con mồi tiếp theo của anh ta!”
Chú thích:
(1) Bắt nguồn từ chuyện ngụ ngôn: Trương đồ tể (đồ tể: người hành nghề mổ bán thịt) dựa vào nghề giết mổ, để độc quyền buôn bán thịt lợn. Ông ta thường khoe rằng “Không có Trương đồ tể, thì sẽ không có thịt lợn để ăn”, nhiều người dại dột tin vào chuyện đó. Một ngày nọ, Trương đồ tể chết vì bệnh, kết quả xuất hiện rất nhiều người bán thịt trên phố. Nghĩa đen ý muốn nói, mọi việc vẫn có thể suôn sẻ mà không cần sự xuất hiện của người nào đó hoặc một điều kiện nào đó.
Ritt: Trời ơi, anh Super gì đó ơi, anh chui đầu vào rọ chắc rồi~