Bước vào trấn Thanh Sơn đã có thể cảm giác sự phồn hoa ở đây, người người đi lại đông đúc, hai bên đường bày các sạp hàng và các gánh hàng rong. Xen lẫn những tiếng rao là tiếng nói chuyện huyên náo của người đi đường. Các sạp hàng bày đủ loại đồ có quầy bày trâm cài tóc, có quầy bán son phấn, cũng có những gánh hàng bán đồ ăn như bánh bao, kẹo đường.. Lạc Anh bị cuốn hút bởi không khí nhộn nhịp này, nàng hòa vào dòng người nhìn xem các món đồ bày bán, lại không chú ý phía trước có một nhóm người đã để mắt đến nàng. Chúng đưa mắt ra hiệu cho nhau rồi tụ tập đi đến trước mắt nàng, chắn đường đi của nàng. Nàng tuy mải mê ngắm đồ nhưng dù sao nàng là hồ tộc nhạy bén hơn nhân tộc vì vậy trước khi đâm vào họ nàng kịp dừng lại. Nàng ngẩng đầu, mỉm cười: "Cảm phiền vị đại ca này, cho ta qua chút.". Tên cầm đầu bị nụ cười của nàng mê hoặc đến ngẩn ra đến khi hắn kịp phản ứng lại thì nàng đã đi qua trước mặt hắn. Hắn lấy lại tinh thần quát lớn: "Đứng lại!". Tiếng quát của hắn khiến người xung quanh dừng bước quay lại nhìn hắn còn nàng vẫn tiếp tục đi. Tên đại ca thấy vậy đẫn theo chúng tiểu đệ bao vây nàng lại. Nàng đứng lại, nhìn tên đại ca hỏi:
- Vị đại ca này, có chuyện gì sao?
- Ngươi va vào ta còn hỏi có chuyện gì à.
- Ta! Chắc huynh nhầm rồi ta vẫn chưa đụng vào người huynh mà.
- Huynh đệ của ta đều nhìn thấy, ngươi còn không thừa nhận, hôm nay một là người giao tiền, hai là ở lại làm thiếp phòng thứ mười của ta, thế nào?
Đám người xung quanh xì xào, "Tên Hoắc Đại Hổ này lại giở trò bắt nạt người ta rồi, tiểu cô nương này thật xui xẻo", "Chúng ta cũng không thể dây vào hắn, hắn là em vợ của huyện lệnh lão gia đó, không cẩn thẩn sẽ bị bắt vào tù", "Tội nghiệp cô nương này quá". Nghe đám người nói Lạc Anh hiểu ra thì ra đây là ác bá trong thoại bản, không ngờ lần đầu tới nhân tộc nàng đã gặp được chuyện này, thật là thú vị.
Ở một tửu lâu cách đó không xa có hai nam nhân ngồi cạnh cửa sổ đang xem náo nhiệt. Nhìn quần áo trên người hai người liền biết hai người không phú tức quý, nam nhân ngồi bên phải mặc một bộ nguyệt y gọi nam nhân mặc huyền y bên cạnh: "Mặc huynh, nhìn kìa, tiểu cô nương kia thật xinh đẹp, không ngờ ở cái trấn nhỏ này mà lại có mỹ nhân như vậy, thật là không uổng phí dạo chơi qua đây, hình như nàng đang gặp rắc rối, huynh nói xem bây giờ ta xuống đó, anh hùng cứu mỹ nhân nàng có đồng ý lấy thân báo đáp không?". Huyền y nam nhân vẫn im lặng không đáp quanh hắn tỏa ra sự lạnh lùng khiến người khác không dám tới gần, nhưng dường như nguyệt y nam nhân đã sớm quen nên không hề để ý tiếp tục nói: "Huynh thật là, vẫn lạnh lùng như vậy, được rồi để ta xuống đó giúp đỡ đến lúc đó mỹ nhân vừa ý ta huynh đừng có hối hận đó.". Nguyệt y nam tử biết câu nói đùa này huyền y nam tử không thèm để ý tới, nhưng vẫn không ngại tiếp tục trêu đùa dường như đây là chuyện thú vị nhất mà hắn thích làm trong suốt bao năm qua dù lần nào cũng thất bại. Nói rồi, y nhẹ nhàng nhảy xuống đường, lại gần Lạc Anh, chắn trước mặt nàng, dùng cây quạt chặn lại bàn tay dơ bẩn của tên Hoắc Đại Hổ đang vươn tay muốn sờ mặt của Lạc Anh.
- Vị huynh đài này, giữa thanh thiên bạch nhật sao ngươi lại bắt nạt một tiểu cô nương yếu đuối như vậy, không nên không nên.
- Ngươi là ai? Sao lại xen vào chuyện của bọn ta? Tránh ra không đại ca của ta sẽ cho ngươi biết mặt- một tên tiểu đệ trong đó quát lên.
Những tên còn lại cũng phụ họa theo: "Đúng đó, đúng đó, tiểu bạch kiểm đi chỗ khác chơi đi, đừng làm hỏng chuyện tốt cảu đại ca chúng ta.".
- Ta không biết đại ca các ngươi có thể làm gì ta nhưng tiểu cô nương đây ta bảo vệ chắc rồi.
- Tên mặt trắng kia, ngươi có biết đại ca chúng ta là ai không?
- Ồ, ta không biết, phải cảm phiền tiểu huynh đệ này nói cho ta biết rồi.
- Hừ, đại ca của bọn ta là em vợ của huyện thái gia nếu ngươi biết điều thì tránh ra không chỉ cần đại ca ta một tiếng sẽ khiến ngươi phải ăn cơm tù đó.
- E vợ của huyện thái gia, ta là thật không biết nhưng ta lại biết quốc có quốc pháp, ngươi ở đây cưỡng bức gái nhà lành là phải đi ăn cơm tù rồi.
- Hừ, tên tiểu bạch kiểm không biết điều, nếu ngươi đã rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt thì ta thành toàn cho người. Các ngươi lên cho ta.
Người xung quanh nghe vậy lập tức tản ra, đám người theo sau Hoắc Đại Hổ liền xông lên, nguyệt y nam tử mỉm cười đang định dạy cho chúng một bài học thì một bóng trắng lướt qua y, xông vào đám người tẩn cho chúng một trận tơi bời, hóa ra là Lạc Anh, vì chúng gây sự trước nên nàng không hề nương tay mà cho chúng một trận, nhất là tên cầm đầu bị nàng đánh cho thành đầu heo kêu cha gọi mẹ cầu xin tha thứ. Nguyệt y nam tử và người xung quanh đều ngây người không ngờ tiểu cô nương yếu đuối mảnh mai này lại mạng mẽ như vậy. Sau khi cho chúng một trận, Lạc Anh liền nói:
- Hừ, sau này đừng để ta bắt gặp ngươi nếu không ta gặp một lần đánh một lần.
- Dạ, dạ chúng tiểu nhân biết rồi.
- Còn không mau cút.
- Chúng ta cút ngay đây, cút ngay đây
Nói rồi chúng đỡ Hoắc Đại Hổ dậy ôm người rời đi, lúc này đám người thấy vậy thì tản đi, có người thì nhắc nhở nàng phải cẩn thận vì tên Hoắc Đại Hổ là một tên thù dai. Nàng chỉ cười cười rồi đi qua chỗ nguyệt y nam tử.
- Đa tạ vị huynh đài này giúp đỡ.
Lúc này, nguyệt y nam tử cũng lấy lại tinh thần, đáp:
- Đâu có, đâu có, ta cũng chưa giúp được gì thì cô nương đã giải quyết xong rồi.
- Không huynh chịu ra mặt thay ta nói chuyện là đã giúp ta rồi, nếu không ta mời huynh ăn cơm để cảm tạ.
- Vậy được ta còn một huynh đệ nữa ở tửu lâu đằng kia chúng ta tới đó vừa ăn cơm vừa nói chuyện.